Đệ Nhất Thi Thê

Chương 284: Núi Táng Long



Cả người Chiến Bắc Thiên toát ra hàn khí quay trở về phòng, thấy Mộ Nhất Phàm vẫn còn chưa ngủ, bèn cởi áo choàng ra lên giường nằm, ôm anh vào lòng.

Mộ Nhất Phàm hỏi: “Ban nãy xảy ra chuyện gì vậy? Sao nhanh như vậy đã về?”

Chiến Bắc Thiên nói: “Ban nãy Dung Đức Minh gọi điện cho anh, nói Dung Tuyết đã về, nhưng Dung Tuyết phát hiện ra Dung Đức Minh lén lút gọi điện cho anh, sau đó đánh bị thương Dung Đức Minh và Lạc Tĩnh rồi kéo họ ra khỏi khu thành phía Bắc, giờ chẳng biết tung tích đâu.”

Mộ Nhất Phàm nói: “Bị người thân bán đứng, chắc trong lòng cô ta cảm thấy rất khó chịu, nhưng mà, coi như cô ta đã nếm được mùi vị khi Dung Nhan bị hãm hại.”

Anh thở dài nói tiếp: “Đây đúng là quả báo, không biết tiếp theo đây cô ta sẽ làm gì với Dung Đức Minh và Lạc Tĩnh, phải rồi, nhắc tới Dung Tuyết, làm em lại nhớ tới chuyện hôm qua gặp Trang Tử Duyệt, cậu ta lại làm giống như khi ở thành K, ghi âm lời em nói, anh xem…”

Mộ Nhất Phàm ngẩng đầu lên nhìn Chiến Bắc Thiên: “Có phải cậu ta lại muốn vạch trần chuyện em là tang thi không? Với cả, cậu ta ở cùng một chỗ với Chiến Nam Thiên, lần này họ về thành B, không biết định làm gì, thế nhưng, em phát hiện Chiến Nam Thiên cảm thấy rất hứng thú với dị năng sao chép của em.”

Chiến Bắc Thiên vừa nghe, đáy mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng nguy hiểm, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh: “Mặc kệ họ định làm gì, chúng ta đề phòng tốt là được rồi, giờ em nghỉ ngơi cho tốt, đợi dậy rồi nghĩ chuyện này sau.”

Mộ Nhất Phàm khẽ đáp: “Em ngủ trước đây.”

Chiến Bắc Thiên hôn lên trán anh, đợi đến khi anh ngủ say, hắn nhẹ nhàng ra khỏi phòng gọi điện thoại cho Thẩm Khâm Dương: “Khâm Dương, chuyện nghiên cứu virus tang thi đến đâu rồi?”

Thẩm Khâm Dương vừa mới tỉnh dậy, ngáp dài nói: “Có chút manh mối rồi, nhưng mà, muốn nghiên cứu thuốc chỉ e phải tốn một đến hai năm.”

Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Mất lâu như vậy?”

“Nếu không thì còn gọi gì là nghiên cứu nữa, nếu có thể chế ra trong thời gian ngắn thì nghiên cứu làm cái gì? Mà sao, ông cần gấp à?”

Chiến Bắc Thiên không trả lời câu hỏi của anh, hỏi: “Trong viện nghiên cứu còn giữ tư liệu không?”

“Đương nhiên.”

“Ông copy thành mấy bản cho tôi, còn có, tốt nhất cũng phải giữ trên người một bản.”

Thẩm Khâm Dương nghe giọng hắn có vẻ nghiêm túc, liền hết sạch buồn ngủ: “Có phải sắp có chuyện gì xảy ra không?”

“Tạm thời không có chuyện gì.”

Chiến Bắc Thiên không nhiều lời, nói qua loa mấy câu, sau đó thì cúp máy.

Hắn nheo mắt đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, lại cầm điện thoại lên gọi cho Mao Vũ: “Kêu dị năng giả cấp ba tới tập hợp ở phòng họp.”

Đến khi Mộ Nhất Phàm tỉnh dậy, đã không thấy Chiến Bắc Thiên đâu, anh nằm trên giường kêu mấy tiếng, thấy trong phòng vệ sinh không có ai trả lời, mới từ từ đứng lên đánh răng rửa mặt, sau đó gọi điện thoại cho Chiến Bắc Thiên.

Điện thoại kêu ba hồi chuông, sau đó Chiến Bắc Thiên bắt máy, nhưng không biết bị cái gì làm phiền, tiếng ở đầu dây bên kia hết sức ầm ĩ, thi thoảng phát ra tiếng rè rè, rất khó có thể nghe đối phương nói gì.

Mộ Nhất Phàm không thể làm gì hơn là cúp máy, gửi tin nhắn cho Chiến Bắc Thiên, anh đợi năm phút, nhưng vẫn không thấy Chiến Bắc Thiên trả lời.

Anh nhìn đồng hồ chỉ mười hai giờ trưa, bèn ra khỏi ký túc xá tìm Trịnh Quốc Tông đi ăn trưa.

Trịnh Quốc Tông vừa thấy Mộ Nhất Phàm, liền mất hứng hừ một tiếng: “Thằng nhóc này cuối cùng cũng chịu tới tìm tôi.”

Đã mấy tháng rồi ông không được gặp Mộ Nhất Phàm, tuy trên mặt tỏ vẻ mất hứng, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.

Mộ Nhất Phàm cười hì hì: “Thì không phải giờ cháu tới thăm chú rồi hay sao?”

Anh cũng biết đã mấy tháng rồi mình không tới thăm Trịnh Quốc Tông, trong lòng hết sức áy náy, đến Tết đến cũng không tới vấn an ông.

“Tôi thấy chắc Chiến thiếu tướng không rảnh đi ăn cùng cậu, nên cậu mới nhớ đi tới tìm ông già này.”

“Ai nói nào, cháu nhớ chú, nên mới tìm chú mà, không ngờ chú lại nghĩ cháu như vậy, ôi đau lòng quá đi à.”

Trịnh Quốc Tông tức giận cười: “Được rồi, đi ăn đi, nếu không cơm canh nguội hết bây giờ.”

Hai người tới căn tin xếp hàng lấy cơm, sau đó tìm một chỗ trong góc phòng rồi ngồi xuống.

Trịnh Quốc Tông nhìn quanh mấy vòng, thấy xung quanh không có ai, mới nhỏ giọng hỏi: “Nhất Phàm, cậu có biết dạo này Chiến thiếu tướng định làm gì không?”

Mộ Nhất Phàm khó hiểu nhìn ông: “Chú hỏi cái này làm gì?”

Trịnh Quốc Tông lại hạ thấp giọng nữa: “Sáng sớm nay, đột nhiên Chiến thiếu tướng tới tìm tôi hỏi chuyện.”

“Hỏi cái gì?”

“Cậu ấy hỏi tôi có biết chuyện Gia Minh đi khảo cổ ở núi Táng Long hay không, còn có biết Gia Minh bị nhiễm virus ở chỗ nào không, cuối cùng, hỏi tôi có biết vị trí cụ thể của núi Táng Long không, đây là lần thứ hai Chiến thiếu tướng hỏi chuyện khảo cổ của Gia Minh rồi, cho nên tôi lo không biết Chiến thiếu tướng định làm gì.”

Mộ Nhất Phàm cười nói: “Cháu thấy chú lo Bắc Thiên làm gì với con chú thì hơn ấy?”

Trịnh Quốc Tông nghiêm túc gật đầu: “Cậu cũng biết tình huống của Gia Minh rồi đấy, đương nhiên tôi phải lo Gia Minh làm chuyện gì xấu ở bên ngoài, chọc giận Chiến thiếu tướng, khiến Chiến thiếu tướng muốn bắt về rồi.”

“Vậy chú có trả lời câu hỏi của Bắc Thiên không?”

“Đương nhiên rồi, tôi lo mình nghĩ nhiều làm lỡ việc của Chiến thiếu tướng, bèn thành thật dặn dò.”

“Ha ha, thế thì chú đừng lo, chắc anh ấy không định làm gì với Gia Minh đâu.”

Mộ Nhất Phàm nói tới đây, đột nhiên nhớ tới cú điện thoại trước đó bị nhiễu sóng, vội hỏi: “Chú nói là sáng sớm nay Bắc Thiên đã tới tìm chú?”

Anh nghĩ rằng rất có thể Chiến Bắc Thiên tới núi Táng Long, sau đó điện thoại bị cổ mộ ảnh hưởng, mới gây nhiễu liên lạc.

Bằng không, sao đột nhiên Chiến Bắc Thiên lại hỏi chuyện cổ mộ, thế nhưng, Chiến Bắc Thiên tới cổ mộ làm gì?

“Đúng vậy.”

“Anh ấy hỏi vị trí khảo cổ cụ thể của Gia Minh?”

“Đúng vậy.”

“Thế chú có biết vị trí cụ thể thế nào không?”

Trịnh Quốc Tông gật đầu: “Biết, lúc Gia Minh đi khảo cổ, từng đề cập với chú.”

Mộ Nhất Phàm sốt ruột nói: “Thế chú còn không mau nói vị trí cụ thể ở đâu?”

Trong tiểu thuyết anh viết, chỉ miêu tả sơ qua, chứ không viết rõ vị trí khảo cổ.

“Ở phía Bắc núi Táng Long.”

“Lang băm à, cháu có việc phải ra ngoài một chuyến, chú ăn từ từ đi.”

Không đợi Trịnh Quốc Tông kịp phản ứng, người trước mắt hóa thành một luồng sáng rồi biến mất trước mắt ông.

“Hở?”

Trịnh Quốc Tông ngạc nhiên nhìn phía trước mặt, sau đó lại nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Mộ Nhất Phàm, trong lòng sốt ruột, lo không biết có xảy ra chuyện gì không, nhưng nghĩ tới Mộ Nhất Phàm định đi đâu, liền an tâm hơn nhiều.

Thế nhưng, cậu ta vẫn còn chưa ăn uống gì mà.

Sau khi Mộ Nhất Phàm rời doanh địa, liền ra khỏi thành B, dọc đường vừa đi vừa tìm người hỏi đường tới núi Táng Long, mười lăm phút sau, cuối cùng anh cũng tới phía Bắc dưới chân núi Táng Long.

Lúc này, núi Táng Long bị tuyết trắng bao phủ, một mảng trắng mịt mờ, tuyết đọng trên cây thi thoảng lại rơi xuống mặt đất.

Bởi cây biến dị quá lớn che kín ánh mặt trời, nên đường tới núi Táng Long hết sức âm u, gió lạnh thi thoảng thốc vào, nhất thời có cảm giác u ám.

Mộ Nhất Phàm đứng ở đầu đường nhìn sườn núi đen thui, do dự không biết có nên vào hay không.

Trước đó nghĩ rất có thể Chiến Bắc Thiên đi tới núi Táng Long, bản thân anh cũng chỉ hơi tò mò với cổ mộ, sau đó, lo lắng chạy tới đây, chỉ nghĩ không chừng có thể gặp Chiến Bắc Thiên ở đây, sau đó họ có thể cùng nhau lên núi.

Nhưng đường núi trước mắt thoạt trông như đường xuống suối vàng, khiến anh bắt đầu chùn bước.

Mộ Nhất Phàm lại lấy điện thoại ra, gọi cho Chiến Bắc Thiên, thế mà đầu dây bên kia lại bận, không thể liên lạc được với hắn.

Anh không khỏi lo lắng, nhìn con đường đen thui, cắn răng, dùng dị năng hệ quang để chiếu con đường núi, sau đó từ từ đi vào.

Cây cối trong rừng thông gió, bởi vậy nên lúc gió thổi qua đường núi đen thui, lại phát ra tiếng “vù vù”, thể như có người đang trốn trong đó khẽ khóc.

Còn tiếng tuyết đọng rơi xuống giống như tiếng bước chân qua lại, phát ra tiếng “xào xạc”, khiến lòng người bất an.

Mộ Nhất Phàm đi được mười mét, thật sự không chịu được bầu không khí âm u như vậy, bèn dùng dị năng hệ quang, phóng xuyên qua khu rừng, mãi đến nơi có ánh sáng mới rừng lại.

Anh nhìn gốc cây to bốn phía xung quanh, đột nhiên không thể phân biệt phương hướng, cảnh sắc xung quanh với anh mà nói đều giống hệt nhau.

Ngay lúc Mộ Nhất Phàm nghĩ mình đã lạc đường, hai giọng nam vang lên: “Chúng ta qua bên kia tìm xem, nói không chừng tên đó chạy bên kia.”

“Đồ ngốc, bên kia cũng không có dấu chân, sao có thể chạy sang bên kia được.”

“Nhưng mà ở đâu cũng không có dấu chân, chúng ta biết đi đâu tìm đây?”

“Chắc chắn cái tên kia đang ở gần đây, chúng ta thử tìm xung quanh xem.”

Mộ Nhất Phàm cảm nhận được đối phương là tang thi, vừa lo họ sẽ phát hiện ra mình, vừa nghĩ không chừng theo họ có thể tìm thấy cổ mộ, bèn mau chóng tìm một chỗ gần đó để ẩn mình, cuối cùng, ánh mắt dừng trên một cành cây.

Cơ thể anh như mũi tên, bắn lên trên sau đó nhẹ nhàng đáp lên một thân cây to lớn.

Chốc lát sau, hai tang thi từ phía Bắc đi tới, dừng ở nơi trước đó anh đứng, sau đó cúi đầu nhìn dấu chân dưới đất, chau mày lại, nhìn lên bầu trời bị cây cao che lấp.

“Mẹ kiếp, chẳng lẽ thằng kia có dị năng bay, bay khỏi đây luôn rồi? Nếu không sao dưới này chỉ có một dấu chân?”

“Cái này..” Tang thi kia không chắc chắn nhìn bốn phía xung quanh: “Chẳng lẽ bay thật sao? Nếu quả thật như vậy, chúng ta biết báo cáo với lão đại thế nào đây.”

“Mịa nhà nó, không phải nó là một cái xác sao? Sao đột nhiên tỉnh lại? Còn chạy đi?”

“Thôi mày đừng phàn nàn nữa, mau đi tìm người đi.”

“Mày bảo giờ tìm thế nào đây?”

“Giờ tao đi tìm một mình trước, mày về gọi thêm người qua đây hỗ trợ, tốt nhất là thông báo với anh Nhân, để anh Nhân nghĩ biện pháp.”

“Chỉ còn cách này.”

Hai tang thi chia nhau ra hành động.

Mộ Nhất Phàm nghĩ “anh Nhân” mà chúng nói rất có thể là Phan Nhân Triết, bèn nhìn chằm chằm cái tên quay trở lại gọi người, thấy nó đi xa rồi, anh lại quay đầu nhìn xem tang thi phụ trách đi tìm người, xác định cả hai không phát hiện ra mình, liền dùng dị năng hệ quang lẻn tới thân cây cổ thụ đối diện.

Anh nhìn trước nhìn sau, muốn xác định xem hai tang thi kia có phát hiện ra mình không, không ngờ lại trông thấy một đôi mắt đỏ ngầu, làm anh sợ thiếu chút nữa hét lên, cũng suýt chút nữa rơi xuống cây.

“Suỵt!” Chủ nhân đôi mắt đỏ kia giơ tay lên ra hiệu anh giữ im lặng.

Mộ Nhất Phàm thấy đôi mắt đối phương không có sát khí, lặng lẽ thở phào, ánh mắt quan sát trên dưới đối phương một lượt, mái tóc dài rối tung gần như che kín cả gương mặt, nhưng vẫn miễn cưỡng nhìn ra đối phương là một người đàn ông, mà chiếc áo khoác quá khổ lại như tùy tiện khoác lên người, trông không vừa chút nào.

Anh thấp giọng hỏi: “Cậu là người họ muốn tìm?”

Bình thường mà nói, đối phương không phải người, hẳn là một tang thi mới phải, bởi vì anh ta cũng không che giấu bộ dạng tang thi của mình.

Người đàn ông kia căng thẳng nhìn anh, không nói gì.

Mộ Nhất Phàm chau mày lại.

Anh phát hiện tang thi này đẳng cấp rất cao, có thể nói không phân biệt trên dưới với anh, nói chung, anh không cảm nhận được khí tức của đối phương, cho nên nếu đẳng cấp đối phương không cao bằng anh, thì phải là hơn anh.

Nếu quả thật như vậy, sao tang thi này lại sợ hai tang thi ban nãy, rõ ràng hai tang thi ban nãy còn chưa tới cao cấp, không phải lo bị bọn chúng bắt gặp mới phải.

Mộ Nhất Phàm sử dụng dị năng hệ quang, đang muốn bỏ đi, lại nghe thấy tang thi cao cấp kia “Grao grao”, muốn nhờ người giúp đỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.