Đệ Nhất Thi Thê

Chương 297



Chiến Nam Thiên nhận được điện thoại của Trịnh Gia Minh, nghe tin Chiến Bắc Thiên lại tìm thuộc hạ của hắn gây phiền phức, chợt siết chặt điện thoại lại.

Ngay lập tức, điện thoại phát ra tiếng nứt toác.

Chiến Nam Thiên cúp máy, lạnh lùng gằn ba chữ: “Chiến – Bắc – Thiên!”

Ngay sau đó, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn về phía cửa phòng, không biết nghĩ gì, đứng dậy ra khỏi phòng.

Hắn đi tới phòng Chiến Quốc Hùng, không chút nghĩ ngợi mà đẩy cửa phòng đi vào, liền thấy Mộ Kình Thiên đang ngồi trong lòng Chiến Quốc Hùng nhìn hắn đầy đề phòng.

Chiến Quốc Hùng không vui nói: “Nam Thiên, cháu càng ngày càng không biết phép tắc gì cả, sao chưa gõ cửa đã vào rồi.”

Chiến Nam Thiên tỏ vẻ áy náy: “Ông nội, xin lỗi ông, ban nãy cháu vừa gặp ác mộng, có liên quan tới ông nội, sợ ông nội gặp chuyện không may, nên đã quên mất phép tắc, xin ông nội lượng thứ.”

Chiến Quốc Hùng chau mày lại: “Gặp ác mộng?”

“Vâng.”

“Ta không sao, cháu về phòng nghỉ ngơi đi.”

Chiến Nam Thiên nhìn đứa bé trong lòng ông: “Ông nội, không phải Mộ Thiên ngủ cùng chú Thái sao? Sao lại ở phòng ông vậy?”

Nhắc tới bé con, nét mặt Chiến Quốc Hùng dịu đi nhiều: “Đêm nay Mộ Thiên muốn ngủ với ta, lão Thái đành phải bế nó tới.”

“Hóa ra là Mộ Thiên muốn ông, vậy cháu không làm phiền ông nghỉ ngơi nữa.” Chiến Nam Thiên cười cười, rời khỏi phòng, thuận tay giúp Chiến Quốc Hùng đóng cửa lại.

Chiến Quốc Hùng nhìn cửa phòng đóng lại, xoa xoa đầu bé con: “Sao cháu lại đột nhiên chạy tới phòng ông?”

Ban nãy đang ngủ ngon, đột nhiên thằng bé con xuất hiện trong phòng ông, cũng đánh thức ông dậy, ngay sau đó thì cửa phòng bị Chiến Nam Thiên đẩy ra.

Mộ Kình Thiên ngẩng đầu nói: “Cháu muốn bảo vệ ông nội.”

Chiến Quốc Hùng thở dài: “Ta đã già rồi, không làm được gì, còn phải để một đứa bé bảo vệ.”

Ông đã sớm nhìn ra đứa bé này không bình thường, quả nhiên, thằng bé biết dịch chuyển trong chớp mắt giống Chiến Bắc Thiên.

“Ông nội không già, ông là đại anh hùng.”

Chiến Quốc Hùng cười cười, nhìn cửa phòng, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã.

Ngoài cửa phòng, Chiến Nam Thiên khẽ chửi thề: “Thằng bé chết tiệt.”

Đúng lúc này, dưới tầng có tiếng vang.

Hắn đi tới hành lang nhìn xuống, thấy là dì Chung lo việc bếp núc, ánh mắt khẽ gợn, đi xuống nói: “Dì Chung, cháu đói bụng, dì nấu giúp cháu tô mì.”

“Vâng, thưa nhị thiếu gia.”

Dì Chung đi vào phòng bếp, nấu cho Chiến Nam Thiên một tô mì rồi đi ra.

Lúc Chiến Nam Thiên giơ tay lên đón lấy, đột nhiên cô cảm thấy ngón tay đau nhói, cô chau mày, giơ tay lên nhìn, thấy đầu ngón tay chảy máu.

Trong mắt cô ánh lên tia nghi hoặc.

Ban nãy đâu có thái đồ ăn, sao ngón tay lại chảy máu, chẳng lẽ không chú ý để bị xước?

Chiến Nam Thiên hỏi: “Sao vậy?”

Dì Chung vội nói: “Không có gì, nếu nhị thiếu gia không còn cần gì nữa, vậy tôi về nghỉ ngơi trước, sau khi ăn xong, thiếu gia cứ để bát vào bồn rửa là được rồi, sáng mai tôi sẽ rửa sau.”

“Ừ.”

Dì Chung quay trở lại căn phòng ở sân sau, Chiến Nam Thiên đang ăn mì đột nhiên dừng đũa, nhếch môi cười, mặt không đổi sắc đứng lên, cầm bát, dốc ngược vào thùng rác, sau đó bỏ bát vào bồn rửa, quay trở về phòng ngủ.



Mộ Nhất Phàm quay trở về thành B, liền đi thẳng tới phòng của Chiến Bắc Thiên ở trong doanh địa.

Lúc này, trong phòng không có bóng ai.

Mấy phút sau, Chiến Bắc Thiên mới xuất hiện trong phòng, trên người mang theo mùi máu tanh.

Mộ Nhất Phàm hỏi: “Sao trên người anh lại có máu người?”

Chiến Bắc Thiên chau mày: “Ban nãy anh gặp Dung Đức Minh với Lạc Tĩnh ở trong thôn Thúy Hoa, hai người họ bị Dung Tuyết hành hạ không ra hình người, có lẽ bị máu khi đó dính vào.”

Thủ đoạn của Dung Tuyết quả đúng là tàn nhẫn, lúc hắn nhìn thấy Dung Dức Minh và Lạc Tuyết, căn bản không nhận ra bọn họ, còn tưởng là tang thi cấp thấp, trên mặt máu thịt lẫn lộn, tứ chi cũng bị bẻ gãy.

Cũng không biết có phải Dung Tuyết ghi thù vụ lần trước hắn dùng băng đâm rách cổ họng của cô ta hay không, cổ họng của Dung Đức Minh và Lạc Tĩnh cũng bị một cành mây xuyên qua.

Mộ Nhất Phàm hỏi: “Anh có đưa họ về không?”

Chiến Bắc Thiên không trả lời.

Mộ Nhất Phàm nhìn ra Chiến Bắc Thiên không dẫn họ về, liền đổi đề tài: “Trịnh Gia Minh đã nói cho em nghe tình hình ở mộ đế vương, cậu ta chỉ biết trong mộ đế vương giam giữ Dung Nhan và sai tang thi trông chừng một thi thể đàn ông, ngoài ra không nghe nói hắn giam giữ người nào khác.”

Chiến Bắc Thiên thắc mắc: “Thi thể đàn ông?”

Mộ Nhất Phàm kể lại chuyện Trịnh Gia Minh nói trước đó ra với hắn một lần nữa: “Em đoán rất có thể thi thể đó chính là tang thi hôm đó em gặp.”

Chiến Bắc Thiên suy nghĩ một chút: “Bộ dạng tang thi kia thế nào?”

“Mày rậm mắt to, tóc dài, rất lịch sự, nhưng không nói chuyện trưởng giả giống như cổ nhân, cho nên em chắc chắn đây là người hiện đại, tuyệt đối không phải đế vương mà Trịnh Gia Minh nói, bởi vì trên người anh ta không có khí phách của đế vương, ngay cả xưng hô của hoàng đế như “Trẫm” hay “Quả nhân” cũng không có.”

Thế nhưng, có một điều khiến anh thắc mắc.

Nếu như đó chỉ là thi thể đàn ông bình thường, Chiến Nam Thiên việc gì phải sai người trông chừng? Thi thể kia đột nhiên tỉnh dậy không thấy đâu, đã vội phái người đi tìm, nghe cũng thật kì lạ.

Nếu như nói thi thể người đàn ông kia không có gì đặc biệt với Chiến Nam Thiên, có đánh chết anh cũng không tin.

“Anh nói xem…”

“Em nói xem…”

Hai người đột nhiên đồng thanh.

Mộ Nhất Phàm hỏi: “Anh muốn nói cái gì?”

“Anh đang nghĩ nếu Nam Thiên phái người canh chừng thi thể, nhất định thi thể kia rất quan trọng với hắn, nếu quả thật là như vậy, thi thể kia không phải đế vương thì rất có thể là…”

“Trong thi thể kia là linh hồn em họ anh.” Mộ Nhất Phàm tiếp lời của hắn.

“Ừ, đúng là anh nghĩ như vậy.”

Mộ Nhất Phàm cười ha hả: “Chúng ta nghĩ giống nhau rồi, không biết cái cậu tang thi kia có phải thi thể từ trong mộ đế vương chạy ra không.”

Chiến Bắc Thiên chau mày, trong lòng cũng lo rất có thể kia là thính mà Chiến Nam Thiên thả, chỉ chờ hắn mắc câu.

“Có cần em đi thử tang thi kia không?”

Chiến Bắc Thiên lắc đầu: “Anh sợ em bị mắc lừa, để anh đi tốt hơn.”

Mộ Nhất Phàm hừ nhẹ: “Ý anh là em rất dễ mắc lừa?”

Chiến Bắc Thiên khẽ cười: “Cũng không biết ai nói bị đầy hơi cũng tin.”

“Chỉ là lúc đó em không ngờ anh lại lừa em, cũng nghĩ anh không việc gì phải lừa em cả, nên mới tin thôi.”

Chiến Bắc Thiên véo véo mũi anh.

Mộ Nhất Phàm đánh tay hắn: “Giờ có đi tìm tang thi kia không?”

Chiến Bắc Thiên nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ đêm: “Giờ muộn rồi, ra ngoài tìm cũng chưa chắc đã thấy, để mai tìm đi.”

“Ừ.” Mộ Nhất Phàm ngáp dài, liền cởi quần áo ra nằm bò ra giường.

Chiến Bắc Thiên cũng cởi quần áo ra, ôm anh vào lòng ngủ.

Không biết ngủ được bao lâu, đột nhiên điện thoại đổ chuông, hắn mơ màng mở mắt, thấy là Thái Nguyên gọi tới, liền bắt máy: “Chú Thái, có chuyện gì vậy?”

“Tang.. tang thi… đại.. đại thiếu gia, chỗ của lão gia có tang thi.” Thái Nguyên vẫn chưa kịp hoàn hồn lại hoảng loạn báo.

Chiến Bắc Thiên liền tỉnh cả người: “Ông nội không sao chứ?”

“Không sao, nhưng mà, ông bị dọa sợ.”

“Giờ cháu về ngay.”

Chiến Bắc Thiên cúp máy, liền nhanh chóng mặc quần áo lên người.”

Mộ Nhất Phàm bị đánh thức hỏi: “Sao vậy?”

“Chỗ của ông anh xuất hiện tang thi.”

Mộ Nhất Phàm nghe vậy, cũng vội vàng mặc quần áo vào: “Chắc chắn là Chiến Nam Thiên giở trò, giờ ngày nào anh còn chưa tìm được linh hồn của em họ anh, Chiến Nam Thiên sẽ không nể nang gì mà làm mưa làm gió ở nhà anh, sớm muộn gì cũng sẽ biến ông anh thành tang thi.”

Ánh mắt Chiến Bắc Thiên tối xuống.

Đột nhiên Mộ Nhất Phàm dừng động tác, ủ rũ nói: “Giờ đang là thời kỳ nhạy cảm, em không nên theo anh đi thăm ông, tránh cho càng gây hiểu lầm hơn, gây thêm phiền toái cho anh, hơn nữa, Chiến Nam Thiên thấy em ở với anh, nói không chừng lại gây ra chuyện hại em.”

Chiến Bắc Thiên xoa xoa đầu anh: “Em về Mộ gia trước đi.”

“Em đi tìm tang thi kia, khi nào tìm được sẽ gọi điện báo cho anh.”

Chiến Bắc Thiên gật đầu: “Ừ.”

Hai người rời khỏi ký túc xá, liền mỗi người một ngả.

Chiến Bắc Thiên sử dụng dị năng dịch chuyển trong chớp mắt quay trở lại Chiến gia, thấy nhóm lính đang mang củi đi đốt cháy thi thể.

Hắn tiến lên nhìn, thấy là dì Chung phụ trách việc bếp núc, sắc mặt dì xanh đen, trên trán còn có vết đạn.

“Đại thiếu gia, cậu về rồi đó hả.” Thái Nguyên tiến nhanh tới trước mặt Chiến Bắc Thiên: “Cậu mau đi xem lão gia đi! Giờ lão gia đang trốn trong phòng không ra được, có lẽ là bị dọa rồi.”

Ông khổ sở nhìn thi thể dì Chung, thở dài nói: “Hôm qua cô Chung còn tốt mà, sao đột nhiên đã biến thành tang thi rồi? Hơn nữa, cả ngày hôm qua cô ấy có đi đâu đâu, sao lại.. cũng may mà lúc đó lão gia phản ứng nhanh, nếu không.. đã bị cô ấy cắn rồi.”

Lúc đó Chiến Quốc Hùng xuống tầng tập thể dục, lúc đi qua sảnh, đột nhiên dì Chung bổ nhào ra, cắn về phía Chiến Quốc Hùng, nếu không phải Chiến Quốc Hùng phản ứng nhanh, trên người lại luôn mang súng, thì có lẽ hậu quả khó mà lường.

Chiến Bắc Thiên không trả lời ông, liền đi thẳng tới bên ngoài căn phòng của Chiến Quốc Hùng, gõ cửa phòng nói: “Ông nội, là cháu, Bắc Thiên đây.”

Bên trong lập tức có người đáp: “Vào đi.”

Chiến Bắc Thiên đẩy cửa đi vào.

Chiến Quốc Hùng đang ngồi trên giường lau khẩu súng lục vàng, chính là khẩu súng ngày ấy Mộ Nhất Phàm mang từ xưởng quân sự về.

Ông rất thích khẩu súng này, nên luôn mang theo bên người, mỗi lúc buồn chán lại lấy ra ngắm nghía.

“Ông nội, ông không sao chứ?”

Chiến Quốc Hùng khẽ cười: “Nếu ta có chuyện, sao còn có thể ngồi đây được? Chỉ là giờ già rồi, không chịu đựng được.”

Ông thở dài: “A Đình ở nhà chúng ta cũng đã được bảy, tám năm rồi, làm người thành thật, cũng siêng năng chăm chỉ, không ngờ kết cục lại…”

Đột nhiên Chiến Quốc Hùng không nói gì nữa.

Ông vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo Chiến Bắc Thiên qua đó ngồi xuống.

Sau khi Chiến Bắc Thiên ngồi xuống, đột nhiên Chiến Quốc Hùng dùng hết sức nắm chặt tay cháu trai, thấp giọng nói: “Bắc Thiên, cứ làm theo ý cháu đi, đừng để ý chúng ta, cũng đừng do dự kiêng dè gì, nếu không.. chỉ càng khiến nhiều người mất mạng hơn.”

Chiến Bắc Thiên nắm lại tay Chiến Quốc Hùng, qua hồi lâu vẫn không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.