Đệ Nhất Thi Thê

Chương 344



Những ngày tiếp theo, Mộ Nhất Phàm cũng bận lu bù lên giống Chiến Bắc Thiên.

Trước đó khi ở thành B từng thảo luận qua với Mộ Duyệt Thành chuyện trồng trọt, cho nên liền đề xuất với Mộ Duyệt Thành, để cho người nhà họ Mộ phụ trách chuyện trồng trọt, có thể sử dụng ruộng đất và núi non để canh tác, để mọi người trong Thủy thành có khả năng tự cấp tự túc.

Mộ Duyệt Thành cũng tán đồng với chuyện này, làm như lời Chiến Bắc Thiên nói, vừa trồng trọt vừa cày bừa, cố gắng mượn sự bận rộn để quên đi chuyện kích thích kia, ngày nào cũng dẫn theo một nhóm người không có dị năng đi sớm về trễ.

Dưới sự giải thích của Mộ Duyệt Thành, người nhà họ Mộ cũng từ từ gỡ bỏ khúc mắc với Chiến gia, người nhà họ Chiến cũng biết chuyện là do Chiến Nam Thiên gây ra, cố ý gây bất hòa giữa hai nhà, cho nên, cũng không còn bất mãn với người nhà họ Mộ nữa, hai nhà càng ngày càng hòa thuận.

Nhất là sau khi Chiến Quốc Hùng và Mộ Khiếu Hổ trở thành bạn tâm đầu ý hợp, quan hệ hai nhà lại càng tốt đẹp hơn, thường xuyên lui qua lui lại giúp đỡ lẫn nhau.

Hai ông lão bởi vì đám trẻ thường xuyên vắng nhà, cho nên thương lượng ở trong khu biệt thự ở trung tâm thành phố, làm hàng xóm ngày ngày qua lại với nhau.

Thường ngày, hai người cùng chơi cờ uống trà, cùng chăm chắt trai, mỗi ngày đều rất phong phú, có đôi khi còn ra ngoài giúp đỡ một ít chuyện.

Tuy rằng mọi người đã bắt đầu tự sản xuất, nhưng dị năng giả vẫn phải nhận nhiệm vụ để ra ngoài tìm vật tư, dù sao Thủy thành cũng không thể phát triển nhanh ngay được, vẫn phải ra ngoài để tìm các vật dụng sinh hoạt hằng ngày, còn phải mang các thiết bị sản xuất về Thủy thành.

Dị năng giả rời thành cũng thường hay mang tin tức bên Phúc thành về, có người nói lúc tang thi đánh tới Thủy thành, người ở Phúc thành cảm thấy rất may mắn vì đã không theo đám Chiến Bắc Thiên tới Thủy thành, nếu không bọn họ cũng sẽ bị tấn công. Cho nên mỗi lần người ở Phúc thành nhìn thấy người ở Thủy thành đều cười cợt, nói mấy người theo nhà họ Chiến và Mộ đều là đồ ngu.

Người ở Thủy thành cũng không cãi lộn với người ở Phúc thành, để mặc bọn họ cười nhạo, bởi vì chỉ bọn họ mới biết Thủy thành bây giờ bọn họ sống tốt thế nào, cũng chỉ bọn họ mới biết Thủy thành so với thành B còn an toàn hơn nhiều, họ tin có một ngày, người ở Phúc thành sẽ hối hận muốn khóc vì đã không tới Thủy thành.

Quả đúng là người ở Phúc thành đắc ý không được bao lâu, sau khi họ vào Phúc thành ở một thời gian, đã bị một số lượng lớn động thực vật biến dị tấn công.

Bởi ở Phúc thành không thể thống nhất người chỉ huy, dẫn tới người trong Phúc thành chia năm xẻ bảy, chỉ mấy giờ ngắn ngủi, động thực vật biến dị tấn công vào Phúc thành, đã giết hoặc nuốt chửng rất nhiều người, khiến mọi người ở Phúc thành lại một lần nữa nếm cảnh ngộ mất đi người thân.

Cuối cùng, bọn họ đành phải mặt dày tới cầu cứu người ở Thủy thành.

Dưới sự giúp đỡ của Thủy thành, động thực vật biến dị bị đuổi khỏi Phúc thành, thế nhưng, chuyện này vẫn chưa thực sự kết thúc, mỗi độ mùng một và ngày rằm, động thực vật biến dị sẽ như nổi điên mà tấn công tới Phúc thành, khiến người ở Phúc thành lúc nào cũng phải nơm nớp lo lắng đề phòng, không có lấy một ngày được sống yên ổn, dù bọn họ có chuyển sang thành khác, cũng sẽ gặp tình cảnh tương tự.

Người ở Phúc thành không thể làm gì hơn là lại quay về Phúc thành, bởi vì Phúc thành gần với Thủy thành, bọn họ có thể cầu cứu với Thủy thành bất cứ lúc nào, nếu như rời xa Thủy thành, đến cầu cứu cũng không thể nữa.

Dần dà, từ cười nhạo những người ở Thủy thành, họ lại bắt đầu ao ước hâm mộ người ở Thủy thành, hơn nữa, sau đợt thi triều kia, Thủy thành không bị những sinh vật khác tập kích nữa, cho dù có thì nếu không bị cá dưới nước ăn tươi, thì cũng bị kết giới cản ở bên ngoài, không thể vào được.

Giờ người ở Thủy thành đã bắt đầu an cư lập nghiệp, không ngày nào phải bận tâm lo lắng.

Có người ở Phúc thành theo đội dị năng giả mà lén trà trộn vào Thủy thành, sau khi thấy cuộc sống sinh hoạt trong Thủy thành, họ không muốn rời đi nữa, thậm chí còn khẩn cầu người ở Thủy thành cho họ ở lại, thế nhưng, trước đây Chiến Bắc Thiên đã nói rõ, cũng đã cho họ cơ hội lựa chọn, là họ không muốn sinh sống cùng tang thi, cho nên, chẳng trách ai được cả.

Chỉ có thể hy vọng sau này kết hôn với người ở Thủy thành, nhờ kết hôn mà có thể chuyển vào trong đó, hoặc là mỗi ngày mùng một ngày rằm, có thể tới Thủy thành tị nạn.

Thế nhưng, những chuyện này để sau hẵng bàn.

Giờ Mộ Nhất Phàm đang quay như chong chóng, bận tối mắt tối mũi, ngoài việc phải dẫn mọi người đi trồng trọt ra, còn phải bớt thời gian để gắn tay gắn chân cho Trang Tử Duyệt, đây cũng là Chiến Bắc Thiên thấy bọn họ biểu hiện tốt, mới cho anh dăm ba ngày lại tới dùng dị năng chữa trị cho Trang Tử Duyệt.

Khi đó, Mộ Nhất Phàm nhận được nhiệm vụ này hết sức vui mừng, như vậy anh có thể tranh thủ thời gian trị liệu, để làm dịu quan hệ của anh với Trang Tử Duyệt, sau đó anh mới dần dần hiểu ra, Chiến Bắc Thiên cố ý sắp xếp như vậy là để anh và Trang Tử Duyệt có cơ hội ở chung, để xoa dịu sự áy náy và mắc nợ của anh với Trang Tử Duyệt.

Anh vừa vui lại vừa cảm kích trước cách làm này của Chiến Bắc Thiên, đêm đến, nhiệt tình hầu hạ Chiến Bắc Thiên thật chu đáo, khiến Chiến Bắc Thiên dở khóc dở cười, muốn ngừng cũng chẳng được.

Mộ Nhất Phàm đã chủ động như vậy, đương nhiên hắn cũng phải phối hợp cho thật tốt, hắn và Mộ Nhất Phàm làm từ tối mãi đến tận sáng mới ngừng.

Đây là lần đầu tiên sau khi họ tới Thủy thành phóng túng như vậy, đã một thời gian dài không làm tình, cả đêm hôm ấy đều vô cùng kịch liệt, trong phòng ngập tràn những tiếng rên rỉ thở dốc, và vị đạo tình dục nồng đậm.

Nếu có ai đi qua phòng họ, chắc chắn sẽ bị tiếng động bên trong làm cho đỏ mặt.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, bất tri bất giác, mọi người đã tới Thủy thành được bốn tháng, nếu không phải mỗi ngày đều phải tới thao trường luyện tập đúng giờ, cuộc sống bình yên khiến họ gần như quên mất giờ đang trong buổi mạt thế.

Tuy rằng bọn họ vẫn không thể sống cuộc sống sung túc như trước mạt thế, nhưng ít nhất giờ họ không còn phải sợ đói sợ lạnh, ngày ngày đều được ăn no mặc ấm, không cầm phải lo lo lắng lắng nữa, khiến họ cảm thấy rất thỏa mãn.

Dần dà, nụ cười trên gương mặt mọi người càng lúc càng rạng rỡ, cũng càng lúc càng nhiều, bây giờ, gần như đi đâu cũng có thể nghe được tiếng mọi người cười nói chuyện phiếm.

Trên đường phố, cũng càng ngày càng náo nhiệt, thậm chí còn có người bắt đầu mở cửa hàng để buôn bán.

Trong năm năm đầu tiên xây dựng Thủy thành, các cửa hàng đều được miễn phí, không phải nộp tô thuế, nhưng năm năm sau, Thủy thành sẽ bắt đầu thu thuế, với những người mở cửa hàng sớm, các lệ phí thu sẽ đều rẻ hơn những người mở tiệm muộn, hơn nữa, khoảng mười lăm hai mươi năm sau khi mở cửa hàng, sẽ phân chia mặt tiền cho chủ cửa hàng, làm vậy cũng là để thúc đẩy mọi người tích cực mở hàng gây dựng sự nghiệp.

Cách làm này khiến rất nhiều người chộn rộn, nhiều người nghĩ hết cách để mở cửa hàng, để sau này có được sản quyền.

Tiếc là, khâu xét duyệt rất nghiêm ngặt, nếu người không có năng lực mở cửa hàng, quản lý sẽ không thông qua, đồng nghĩa không thể mở tiệm..

Mọi tính toán bị thất bại, mọi người chỉ biết cố gắng để sau này có thể mở cửa hàng.

Khi đời sống ở Thủy thành từ từ ổn định hơn, việc nghiên cứu ở viện cũng có khởi sắc.

Sau khi Á Uy bị đủ loại thuốc hành hạ tới chết đi sống lại, cuối cùng cũng có chuyển biến lớn, virus trong cơ thể càng ngày càng ít đi, dưới sự thí nghiệm, gương mặt càng lúc càng hồng hào, máu trong cơ thể cũng không còn đen nữa, mà dần nhạt màu hơn.

Sự chuyển biến như vậy không thể nghi ngờ là một kết quả rất tốt, nhóm Thẩm Khâm Dương rất mừng rỡ, nghiên cứu hơn một năm, cuối cùng cũng đã thành công.

Còn Trịnh Gia Minh làm đối tượng nghiên cứu, tuy rằng không bị hành hạ nhiều như Á Uy, nhưng trong quá trình chuyển biến, cũng phải chịu giày vò không ít, dù sao thì cơ thể bị tiêm nhiều loại thuốc khác nhau, cơ thể có chút không tiêu hóa nổi.

Thẩm Khâm Dương cũng không làm khó Trịnh Gia Minh, những lúc Trịnh Gia Minh không chịu nổi, sẽ để cậu ấy nghỉ ngơi một vài ngày, sau đó mới làm thí nghiệm tiếp, thế nhưng lại đẩy mạnh nghiên cứu trên người Á Uy, cuối cùng, Á Uy không chịu nổi sự giày vò, tự nổ chết mình.

Cũng may mà khi đó không có nghiên cứu viên ở đó, cho nên, không có ai bị thương.

Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên nhận được tin, lập tức chạy tới viện nghiên cứu.

Căn phòng giam giữ Á Uy, sau khi Á Uy tự nổ mình, biến thành một mớ hỗn độn.

Vẻ mặt Chiến Bắc Thiên ngưng trọng hỏi Thẩm Khâm Dương: “Sao cậu ta lại tự nổ?”

Thẩm Khâm Dương không để ý nhún vai: “Chắc là không chịu nổi dằn vặt, trong tình huống sống không bằng chết, nên đã quyết định tự nổ.”

“Thế tiếp theo nghiên cứu sao đây?”

Nói tới nghiên cứu, Thẩm Khâm Dương liền cười tươi như hoa: “Ông xem Trịnh Gia Minh xem, có phải sắc mặt hồng hào hơn nhiều rồi không?”

Chiến Bắc Thiên nhìn theo ánh mắt anh ta, chỉ thấy Mộ Nhất Phàm đang trị liệu cho Trang Tử Duyệt.

Sau mấy tháng chữa trị, giờ Trang Tử Duyệt đã có thể xuống đất đi lại, cũng có thể tự ăn uống, nhưng mà chỉ chống đỡ được một lúc, muốn thực sự khôi phục như bình thường, cần phải tự mình khôi phục.

Cũng bởi vì cần tự mình khôi phục, mà giờ Trang Tử Duyệt vẫn là một tang thi, không giống như Trịnh Gia Minh đã được coi như nửa nhân loại.

“Chỉ cần Trịnh Gia Minh chịu đựng trị liệu thêm một thời gian nữa, cậu ấy có thể thực sự quay trở về làm người, thời gian Mộc Mộc quay về làm người cũng không còn bao xa nữa.”

Chiến Bắc Thiên hỏi: “Đại khái khoảng bao lâu nữa?”

“Khụ, trị liệu cho Trịnh Gia Minh thêm một tháng nữa, đợi cậu ta biến trở về làm người xong, tôi muốn quan sát thêm một tháng, sau khi xác định cơ thể Trịnh Gia Minh không có gì bất thường, tôi mới bắt đầu trị liệu cho Trang Tử Duyệt, bởi có ví dụ thành công rồi, nên những bước tiếp theo sẽ dễ dàng hơn, cho nên cũng chỉ mất tối đa một tháng với Trang Tử Duyệt, đợi Trang Tử Duyệt cũng quay về làm người, tôi mới bắt đầu trị liệu cho Mộc Mộc, tính qua, cộng lại chắc mất chừng nửa năm.”

“Nửa năm…”

Chiến Bắc Thiên thấp giọng nói: “Nửa năm chẳng mấy mà qua, tôi phải chuẩn bị trước mới được.”

Thẩm Khâm Dương nghe vậy, thắc mắc hỏi: “Chuẩn bị cái gì?”

Chiến Bắc Thiên không trả lời anh ta.

Đúng lúc này, đột nhiên vang lên giọng nói mất kiên nhẫn của Trang Tử Duyệt: “Tôi đã khá lên nhiều rồi, hôm nay cậu không cần phải trị liệu giúp tôi nữa, cậu về với Chiến thiếu tướng nhà cậu đi.”

Trang Tử Duyệt đẩy tay Mộ Nhất Phàm ra, nói với Trịnh Gia Minh: “Trịnh Gia Minh, đẩy tôi ra ngoài sân một chút, tôi muốn hít thở không khí.”

Trịnh Gia Minh nói xin lỗi với Mộ Nhất Phàm: “Chắc là tâm tình Trang Tử Duyệt hôm nay không tốt, đành phải làm phiền anh lần sau tới trị liệu cho cậu ấy vậy.”

Mộ Nhất Phàm cũng không mấy để ý tới tính tình sáng nắng chiều mưa trưa nổi bão của Trang Tử Duyệt, xoay người đi về bên cạnh Chiến Bắc Thiên.

Trịnh Gia Minh đẩy Trang Tử Duyệt ra vườn hoa bên ngoài viện nghiên cứu, đoạn hỏi: “Có phải hôm nay tâm tình anh không vui không? Sao đột nhiên lại cáu kỉnh như thế?”

Trang Tử Duyệt không nói gì.

Trịnh Gia Minh lại nói: “Không phải vì Á Uy tự vẫn mà mất hứng chứ?”

Trang Tử Duyệt vẫn không nói lời nào.

Trịnh Gia Minh nhìn anh ta diện vô biểu tình, cũng đoán được không phải vì Á Uy mà mất vui, sau đó, lại hỏi: “Chẳng lẽ vì Mộ Nhất Phàm.”

Mí mắt Trang Tử Duyệt khẽ động, cuối cùng nét mặt cũng thay đổi.

Trịnh Gia Minh thấy mình đã đoán đúng: “Hôm nay Mộ Nhất Phàm đâu có trêu chọc anh, hơn nữa từ đầu tới cuối cũng chẳng nói với anh câu nào, anh ấy chọc gì anh?”

Ngay lập tức, cậu ta nghĩ tới điều gì đó, vội hỏi: “Chẳng lẽ anh lại dùng tiên đoán với anh ấy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.