Đệ Nhất Thi Thê

Chương 54



Buổi tối, Trần Đống và Trần Trang vội vã ăn xong, liền bỏ lại Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm vẫn còn đang dùng cơm mà đi tới phòng gạo thu thập gạo nhà mình mang đi.

Mộ Nhất Phàm ăn xong một bát cơm, buông đũa xuống: “Tôi no rồi, anh cứ từ từ ăn đi.”

“No rồi?”

Chiến Bắc Thiên khẽ nhíu mày, một người trong khoảng thời gian này đều phải ăn sáu, bảy bát cơm mới no, thế nhưng tối nay mới chỉ ăn một bát cơm đã kêu no rồi.

Mộ Nhất Phàm cũng biết tối nay mình ăn cơm ít hơn mấy hôm trước, xoa xoa bụng nói: “Ừ, hình như hôm nay đột nhiên dễ no, chắc tại không có khẩu vị.”

Chiến Bắc Thiên đưa mắt nhìn xuống bụng anh, không nói gì nữa, tiếp tục ăn cơm trong bát mình.

Mộ Nhất Phàm nghĩ Trần Đống và Trần Trang đang phải bận rộn thu thập gạo, đành chờ Chiến Bắc Thiên ăn xong, chủ động cầm bát đũa đi rửa.

Chiến Bắc Thiên xem xong tin tức, đưa thuốc Trần Đống đã sắc xong từ trước cho Mộ Nhất Phàm, tận mắt nhìn anh uống hết.

Mộ Nhất Phàm biết trong thuốc không có nhiều hàm lượng nước linh tuyền cho lắm, cũng ngoan ngoãn uống hết bát thuốc.

Lúc ngủ, anh vẫn như hôm qua, dành nửa góc giường cho Chiến Bắc Thiên, hơn nữa, cũng nhanh chóng rơi vào giấc ngủ say.

Chiến Bắc Thiên đọc tin tức trên di động nửa giờ, cũng nằm xuống giường nghỉ ngơi, thế rồi, chàng trai nằm bên cạnh cũng giống như hai buổi tối trước đây, lại dán sát vào.

Lúc này đây hắn không đẩy Mộ Nhất Phàm ra nữa, chỉ buông bàn tay đặt bên mép giường kia xuống dưới giường, bàn tay vừa lật một cái, đột nhiên trong lòng bàn tay xuất hiện một tảng đá màu xanh lục lớn bằng nắm đấm.

Chiến Bắc Thiên nhìn ngọc phỉ thúy trong tay mình, liền nhét nó vào trong tay Mộ Nhất Phàm đang đặt lên bụng, đẩy người anh dịch về vị trí cũ.

Quả nhiên, lần này người không dán tới nữa.

Hiển nhiên, lúc ngủ người này thích dán tới gần hắn hoàn toàn là bởi hạt châu trong bụng gây ra, giờ có ngọc thạch có thể hấp thu năng lượng rồi, liền không cần dán tới gần hắn nữa.

Chiến Bắc Thiên thấy Mộ Nhất Phàm vẫn còn đang ngủ say, liền nhẹ nhàng bước xuống giường rời khỏi phòng, đi tới nhà vệ sinh, sau đó đột nhiên biến mất không để lại dấu vết gì trong nhà vệ sinh.

Một phút sau, người lại xuất hiện ở phòng vệ sinh, con ngươi đen đạm mạc lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh, quay trở về phòng ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chiến Bắc Thiên mở mắt, lập tức trông thấy cái đầu mềm như nhung gối lên ngực mình, khóe mắt không khỏi nheo lại.

Hắn nhẹ nhàng đẩy người kia trở lại bên cạnh, tìm kiếm viên ngọc phỉ thúy tối hôm qua, thế nhưng không thấy ngọc thạch đâu, ngay cả dưới gầm giường cũng không có.

Thế nhưng, trên giường họ nằm, bột phấn màu xanh vung vãi khắp giường.

Chiến Bắc Thiên thuận tay nhón bột phấn vào miết trong tay, bột trơn mịn, có lẽ là sau khi Kình Thiên Châu hấp thu toàn bộ năng lượng trong ngọc phỉ thúy, ngọc thạch liền biến thành một đống bột phấn.

Hắn nhanh chóng đứng dậy quét lớp bột phấn màu xanh kia, sau đó ra bên ngoài chạy bộ rèn luyện.

Mộ Nhất Phàm ngủ một giấc tới tám giờ, đến khi ngủ dậy vừa đúng lúc Chiến Bắc Thiên nấu xong mì.

Chiến Bắc Thiên đợi anh ăn được tương đối rồi, đoạn nói: “Hôm nay tôi muốn tới thôn Vĩnh Thành một chuyến, buổi chiều mới quay về, hôm nay cậu cứ ở lại đây đợi đi, không phải đi cùng.”

Mộ Nhất Phàm biết Chiến Bắc Thiên muốn đi tới thôn Vĩnh Thành thu mua các loại thực phẩm như gạo, cho nên cũng không muốn đi cùng cho buồn chán, liền gật đầu.

“Có việc gì thì gọi cho tôi.” Chiến Bắc Thiên đứng dậy rời đi.

Mộ Nhất Phàm ngồi trong phòng khách, vừa ăn mì, vừa nhìn theo bóng Chiến Bắc Thiên đang đi ra cổng lớn.

Đúng lúc này, đột nhiên có một nhóm người vây quanh Chiến Bắc Thiên vừa đi ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.