Đệ Nhất Thi Thê

Chương 67: Rời đi



Sau khi Mộ Nhất Phàm lên xe, lại bắt đầu giả bộ ngủ.

Chiến Bắc Thiên thấy anh ngủ rồi, vốn là muốn nói chuyện ngày mai, nhưng không thể làm gì hơn là đợi anh tỉnh lại rồi nói.

Thế nhưng, Mộ Nhất Phàm quay về biệt thự, lập tức lại trốn trong phòng.

Đến lúc ăn cơm, anh ăn nhồm nhoàm từng miếng to, làm bộ đang rất bận không rảnh để nói chuyện.

Chiến Bắc Thiên mơ hồ cảm thấy hôm nay Mộc Mộc có chút kì lạ, chẳng những ít nói đi khiến hắn cảm thấy không quen, hơn nữa, còn khiến hắn có cảm giác như anh đang lẩn tránh hắn.

Thế nhưng hắn cũng không nghĩ sâu, đổ cho Kình Thiên Châu lại đang tác quái, nên mới khiến Mộc Mộc lại hết ăn rồi ngủ, còn Mộc Mộc bởi vì cảm thấy mệt mỏi cho nên mới lười nói chuyện với hắn.

Đến sáng ngày hôm sau, Chiến Bắc Thiên đánh thức Mộ Nhất Phàm trong mơ dậy, nói: “Mộc Mộc, tôi có việc phải rời thành G một chuyến, mất chừng bốn năm ngày mới có thể quay về, cậu..”

Hắn không biết nói mấy lời quan tâm, cuối cùng không thể làm gì hơn là nói: “Mấy ngày này tốt nhất là cậu ở nhà đừng đi đâu, nguyên liệu nấu ăn hôm qua tôi đã cất vào trong tủ lạnh, nếu không đủ ăn thì có thể gọi người mang tới, thế nhưng, cậu tuyệt đối không được rời khỏi biệt thự, có biết không hả?”

Mộ Nhất Phàm vừa mới tỉnh lại vẫn còn đang mơ mơ màng màng, căn bản không để ý xem Chiến Bắc Thiên đang nói cái gì, thế nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ánh lên tia quan tâm của Chiến Bắc Thiên, làm anh giật mình, giống như được gặp lại trúc mã của mình ngoài đời thực, đáy mắt lóe lên tia mừng rỡ, không khỏi kích động ngồi dậy ôm lấy người bên giường, nghẹn ngào kêu một tiếng: “Thiên.”

Thế nhưng, đến khi anh nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình thì liền tỉnh táo lại, nhớ ra sự thực tàn khốc rằng anh vẫn đang ở trong truyện.

Nhất thời Mộ Nhất Phàm cảm thấy mất mát, đang muốn buông tay ra, nhưng nghĩ tới chuyện mình sẽ nhanh chóng trở thành một tang thi không có ý thức, hoặc rất có thể vừa biến thành tang thi thì bị người ta giết chết, liền không nhịn được mà ôm lấy người đàn ông vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mắt.

Có lẽ sau này họ không còn cơ hội gặp lại, giả dụ có gặp lại, họ cũng không thể thân thiết bên nhau giống hơn nửa tháng qua.

Cả người Chiến Bắc Thiên cứng lại, cúi đầu nhìn người đang ôm chặt lấy mình, gương mặt anh tuấn lạnh lùng ánh lên một tia dịu dàng, giơ tay lên nhẹ nhàng ôm lại Mộ Nhất Phàm: “Mấy ngày này tôi không ở đây, tôi sẽ tìm người tới chăm sóc cho cậu.”

Vốn là hắn cũng muốn đưa Mộc Mộc đi cùng, bởi vì có hắn quan sát mới yên tâm được, nhưng rất có thể giao dịch lần này sẽ gặp những chuyện nguy hiểm ngoài dự liệu, cho nên vẫn để anh ở nhà thì tốt hơn.

Mộ Nhất Phàm vừa nghe, vội vã nói: “Không…”

Có người chăm sóc anh, thế anh rời khỏi nam chính thế nào đây.

Chiến Bắc Thiên không cho anh cơ hội từ chối: “Không còn sớm nữa, tôi phải đi đây.”

Đợi đến khi hắn trở về, có lẽ Mộc Mộc cũng đã gỡ băng gạc trên mặt xuống, đến lúc đó có thể xem trông cậu ấy như thế nào.

Không biết liệu khuôn mặt cậu có giống như con người cậu, vô cùng buồn cười hay không.

Chiến Bắc Thiên nghĩ tới đây, khóe miệng không khỏi cong lên.

Mộ Nhất Phàm nghe hắn sắp đi, cũng không tiện mặt dày mày dạn mà ôm chặt không buông, không thể làm gì hơn là buông tay ra.

Chiến Bắc Thiên đứng dậy nói: “Đợi tôi quay về.”

Mộ Nhất Phàm nhìn hắn giống hệt người bạn của mình, không tự chủ mà đáp lại: “Được.”

Chỉ tiếc là, anh không đợi được nữa.

Chiến Bắc Thiên rời phòng, đi ra khỏi biệt thự.

Vừa đi tới cổng biệt thự, liền thấy ở bên kia đường chéo với khu biệt thự, có hai chiếc xe việt dã và ba chiếc xe tải lớn đang đỗ, cùng với mười chàng trai mặc đồ thể thao.

Bọn họ trông thấy Chiến Bắc Thiên đi ra, đều chạy lên chào hỏi: “Lão đại.”

Chiến Bắc Thiên gật đầu, nhìn mười mấy thủ hạ cao to, nhạt giọng hỏi, “Trong số các cậu, ai nấu nướng giỏi nhất?”

“Lão đại, em ạ.” Tôn Tử Hào hưng phấn giơ tay lên.

“Tốt.”

Hiếm khi được lão đại khích lệ, Tôn Tử Hào vô cùng cao hứng, hỏi: “Lão đại, có phải trong lúc làm nhiệm vụ cần em trà trộn vào doanh trại địch làm đầu bếp không ạ?”

“Không, cậu ở lại chăm sóc Mộc Mộc.” Chiến Bắc Thiên không chút lưu tình nào mà cắt đứt ảo tưởng của cậu ta.

“Hở?!”  Nhất thời Tôn Tử Hào ủ rũ lại.

“Ha ha”, những người khác không khách khí chút nào mà cười to, Hướng Quốc vươn tay ôm lấy vai Tôn Tử Hào, cười nói: “Tôn Tử Hào, ông phải chăm sóc chị dâu cho tốt đấy, nhiệm vụ này còn quan trọng hơn nhiệm vụ của bọn tôi nhiều.”

Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn Hướng Quốc, đưa chìa khóa cho Tôn Tử Hào, dặn dò: “Cậu phải kêu Mộc Mộc ăn đúng giờ, lượng cơm cậu ấy ăn rất lớn, phải chuẩn bị sáu, bảy phần cơm, ngoài ra còn phải giám sát cậu ấy uống thuốc.”

Mọi người kinh ngạc: “Anh ấy ăn nhiều như vậy á, thật không nhìn ra.”

Chiến Bắc Thiên hạ lệnh: “Lên xe.”

“Vâng.” Mọi người lập tức ngừng cười cợt, lộ ra vẻ nghiêm túc của quân nhân, nhanh chóng lên xe.

“Chăm sóc cậu ấy cho tốt.” Chiến Bắc Thiên lại nhắc nhở Tôn Tử Hào một câu, lúc này mới yên tâm ngồi lên xe việt dã.

Mao Vũ thấy lão đại ngồi vào vị trí, ánh mắt thi thoảng lại liếc qua gương chiếu hậu nhìn về phía sau, trong lòng sắp bị sự tò mò dằn vặt chết.

Cậu ta nghĩ, hẳn là chuyện vật tư hôm qua có liên quan tới lão đại, cho nên vẫn im lặng không gọi lão đại hỏi chuyện vật tư này.

Hơn nữa, trước khi đi lão đại có nói tự có sắp xếp, bảo cậu đừng hỏi nhiều, rõ ràng là đang ám chỉ cậu, thế nhưng, nhiều vật tư như vậy, sao chỉ trong thời gian ngắn, lão đại có thể khiến những thứ kia biến mất không còn chút dấu vết nào?

Thật ra cậu rất muốn tìm người nói chuyện này, để giải đáp sự hiếu kỳ của bản thân, thế nhưng nói ra chắc chẳng ai tin, chỉ nghĩ là cậu đang nói đùa mà thôi, hơn nữa, lão đại không thích người nhiều chuyện, không thể làm gì hơn là kìm nén chuyện này xuống.

Chiến Bắc Thiên ngồi phía sau cảm thấy có người nhìn mình, ánh mắt nghiêm khắc khẽ liếc qua gương chiếu hậu, khiến Mao Vũ không dám lại nhìn nữa.



Lúc này ở bên kia biệt thự, vốn là Mộ Nhất Phàm muốn tiễn Chiến Bắc Thiên ra cửa, thế nhưng trong lúc anh ngồi dậy, phát hiện bất chợt thân thể trở nên chậm chạp thiếu linh hoạt, căn bản không kịp theo bước chân Chiến Bắc Thiên.

Đến khi anh ra khỏi cửa phòng, Chiến Bắc Thiên đã sớm rời khỏi biệt thự.

Mộ Nhất Phàm biết thân thể mình lại thi hóa thêm một bước nữa, không thể làm gì hơn là quay về phòng, đánh răng rửa mặt, chuẩn bị tất cả thật tốt, ngồi an vị trước bàn gương, tìm giấy và bút, viết thư để lại cho Chiến Bắc Thiên, để nam chính từ bỏ ý định đi tìm mình.

Lúc này, ngón tay anh còn cứng hơn cả hôm qua, cây bút trên tay rơi liên tục hơn hai mươi lần mới viết xong thư, hơn nữa, chữ trong thư cũng xấu vô cùng, siêu siêu vẹo vẹo, còn không bằng chữ học sinh lớp một, chỉ có thể tạm đọc ra anh viết gì trong thư.

Sau đó, anh đặt thư ở chỗ dễ nhìn thấy, để Chiến Bắc Thiên quay về có thể thấy ngay.

Mộ Nhất Phàm cất thư xong, nhớ tới Kình Thiên Châu trong bụng mình, hẳn phải trả lại nam chính mới đúng, thế nhưng anh không biết lấy hạt châu ra thế nào, đành phải thôi.

Dù sao thì Kình Thiên Châu cũng là một hạt châu rất có linh tính, rời khỏi bụng anh rồi, chắc chắn sẽ quay trở lại bên người nam chính.

Mộ Nhất Phàm bèn viết thêm chuyện Kình Thiên Châu vào thư, lúc này mới thu dọn đồ đạc vào trong ba lô, nhân lúc người của nam chính chưa tới rời khỏi nơi này.

Nhưng anh vừa ra khỏi phòng, đã nghe thấy tiếng TV dưới tầng.

Anh vừa mừng vừa sợ, sợ là sợ Chiến Bắc Thiên không đi, sợ hắn phát hiện ra chuyện anh muốn lén lút trốn đi, vui là…

Đột nhiên Mộ Nhất Phàm ngẩn ra, anh thế mà lại vui vẻ vì Chiến Bắc Thiên không đi.

Người ở dưới tầng nghe thấy trên nhà truyền tới tiếng động, đứng lên nhìn, cao hứng nói, “Chị… Mộc Mộc, anh tỉnh rồi.”

Mộ Nhất Phàm thấy không phải Chiến Bắc Thiên, nhất thời cảm thấy mất mát, hóa ra là người nam chính nhờ tới, hơn nữa, không ngờ nhanh như vậy đã tới.

Tôn Tử Hào ở dưới nhà nhanh chóng giải thích: “Lão đại lo cho anh, nên để tôi ở lại chăm sóc anh, Mộc Mộc, anh còn nhớ tôi là ai không, tôi là Tôn Tử Hào, là anh em của lão đại, anh mau xuống đi, tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho anh rồi.”

Mộ Nhất Phàm đặt ba lô trên lưng xuống, từ từ đi xuống nhà, tiện tay lấy điện thoại ra gõ vài chữ, mỉm cười đi tới trước mặt Tôn Tử Hào, để cậu ta nhìn nội dung trong điện thoại.

Tôn Tử Hào nhìn điện thoại, nghi hoặc đọc thầm: “Cổ họng tôi đau, không thể nói chuyện, mong cậu thông cảm.”

Cậu ta ngẩn ra, cười nói: “Không sao, nếu anh có việc gì, cứ dùng điện thoại gõ chữ cho tôi nhìn là được rồi.”

Mộ Nhất Phàm gật đầu, mỉm cười ngồi vào bàn ăn.

Tôn Tử Hào vừa bỏ cái nắp giữ nhiệt trên bát ra, vừa giải thích: “Thật ra mấy thứ này đều là lão đại chuẩn bị cho anh, tôi chỉ dùng lò vi sóng hâm lại một chút.”

Mộ Nhất Phàm hé miệng, không tiếng động mà nói cảm ơn với cậu ta.

Tôn Tử Hào là bộ đội đặc chủng, có thể dễ dàng đọc hiểu khẩu hình của anh, cười nói: “Không phải ngại đâu, để tôi đi lấy bát và đũa cho anh. Phải, rồi mấy hôm nay tôi sẽ ở lại chỗ này, không sao chứ?”

Mộ Nhất Phàm lắc đầu, chỉ tay lên tầng hai.

Tôn Tử Hào hiểu ý: “Anh bảo tôi ngủ ở đó phải không?”

Mộ Nhất Phàm gật đầu.

“Cảm ơn.” Tôn Tử Hào đi tới phòng bếp, lấy bát đũa và thìa ra đưa cho Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm vừa cầm lấy bát đũa, đột nhiên, ngón tay lại cứng đờ một lần nữa, loảng xoảng một tiếng, cái bát rơi xuống bàn, vỡ toang.

Trong lòng anh nhất thời hoảng hốt, tốc độ thi hóa của cơ thể lại tăng nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.