“Con trai lớn?” Những người không biết gì đều trợn to mắt: “Lão đại có con trai, còn có hơn một đứa?”
“What the, lão đại có con trai từ khi nào?”
“Đúng vậy, sao tôi chưa từng nghe chuyện lão đại đã kết hôn?”
“Lão đại đã có con trai? Thế chị dâu là ai vậy? Sao không thấy chị dâu xuống đây ăn?”
Mọi người hỏi loạn cả lên.
Mộ Nhất Phàm: “……….”
Đám Mao Vũ: “……….”
Trịnh Quốc Tông nghe thấy bọn họ hỏi như vậy, lại càng cười xả láng hơn.
Chiến Bắc Thiên quét mắt nhìn bọn họ, ánh mắt dừng trên người Tôn Tử Hào: “Là đứa bé trước đó.”
Tôn Tử Hào và đám Mao Vũ ngẩn cả người, không khỏi nhìn sang đứa bé trong lòng Mộ Nhất Phàm.
Đứa bé này đã hai, ba tuổi, sao có thể là đứa bé mới sinh trước đó được.
Tuy đám Tôn Tử Hào vô cùng nghi hoặc, thế nhưng, lại không dám hỏi như vậy trước mặt mọi người, chỉ đành nén cơn tò mò vào trong bụng.
Chiến Bắc Thiên nhìn sang những người khác: “Ăn đi.”
Bọn họ nhận ra Chiến Bắc Thiên không muốn nhắc tới chuyện chị dâu, không thể làm gì hơn là đổi đề tài: “Lão đại, đứa bé tên gì vậy?”
Chiến Bắc Thiên nhíu mày.
Hắn đã quên mất chuyện đặt tên cho đứa bé.
Chiến Bắc Thiên đưa mắt nhìn đứa bé trong lòng Mộ Nhất Phàm, đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy đứa bé nói: “Cháu là Kình Thiên.”
“Kình Thiên? Chiến Kình Thiên? Tên hay đó.” Mọi người đều tấm tắc khen: “Chỉ khác lão đại mỗi cái tên đệm.”
Mộ Nhất Phàm nghe họ tấm tắc khen, bất mãn trừng mắt nhìn về phía Chiến Bắc Thiên.
Tuy Kình Thiên Châu là của Chiến Bắc Thiên, nhưng thằng bé chui ra từ trong bụng anh, giờ lại mang họ Chiến, nghe như chẳng có quan hệ gì với anh vậy.
Chiến Bắc Thiên bị Mộ Nhất Phàm lườm, không sao nói rõ được.
Đứa bé trong lòng ngẩng đầu lên nhìn Mộ Nhất Phàm, nói bằng giọng mềm như nước: “Các chú, các chú nói sai rồi, tên cháu không phải Chiến Kình Thiên.”
Mọi người vô cùng tò mò hỏi: “Cháu không mang họ Chiến, vậy họ gì?”
“Cháu họ Mộ, tên là Mộ Kình Thiên.” Mộ Kình Thiên nói xong, liền ngẩng đầu nói với Mộ Nhất Phàm: “Ba ba, con muốn ăn canh.”
Mọi người rối bời trong gió.
Sao con trai của lão đại không mang họ Chiến mà lại là họ Mộ?
Họ Mộ thì thôi đi, sao con trai lão đại lại gọi Mộ Nhất Phàm là ba ba?
Chẳng lẽ đứa bé này không phải con trai của lão đại?
Nhưng nếu không phải con trai lão đại, sao lại giống lão đại như vậy chứ?
Mộ Nhất Phàm không khỏi đỡ trán, nhỏ giọng nói: “Thật ra con mang họ Chiến còn tốt hơn.”
Chắc chắn bây giờ mọi người đang phỏng đoán quan hệ giữa anh với đứa bé, và giữa đứa bé với Chiến Bắc Thiên.
Trịnh Quốc Tông cười ha hả, cầm bát lên múc canh cho đứa bé.
Những người khác không có được đáp án, liền nén cơn nghi hoặc xuống mà mau chóng ăn xong cơm, sau đó tiếp cận bức cung đám Mao Vũ và Lục Lâm.
Bởi buổi tối không có máy móc cung cấp điện, cho nên Mộ Nhất Phàm đợi đứa bé và Trịnh Quốc Tông cơm nước xong xuôi, liền quay về phòng nghỉ ngơi.
Bởi đứa bé mới được sinh ra, thể lực không tốt, cho nên vừa về phòng liền lên giường ngủ say.
Mộ Nhất Phàm nằm nhoài trên giường nhìn gương mặt khi ngủ say của đứa bé, khẽ mỉm cười.
Thành thật mà nói, tới giờ rồi mà anh vẫn không thể tin đứa bé này được sinh ra từ trong bụng anh.
Lúc đứa bé gọi anh từng tiếng từng tiếng ba ba, trong lòng anh vô cùng hạnh phúc, cũng vô cùng rối bời, hơn nữa, không biết nên dùng cách gì để cư xử với đứa bé cho tốt.
Dù sao thì đứa bé này cũng thông minh hơn những đứa trẻ bình thường, nếu coi đứa bé như đứa trẻ hai, ba tuổi mà chơi đùa cùng, chỉ sợ sẽ bị đứa bé cho rằng anh là kẻ ngốc, nhưng nếu cư xử với đứa bé như người trưởng thành, lại có chút quái dị, đồng thời, cũng sẽ khiến những người khác cảm thấy đứa bé này không giống bình thường.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng xoay tay nắm cửa.
Mộ Nhất Phàm biết là Chiến Bắc Thiên đã trở về, lập tức nằm xuống giả bộ ngủ.
Trước đó, vốn là anh muốn ngủ cùng với Trịnh Quốc Tông, nhưng bị Trịnh Quốc Tông đuổi ra, bỏ lại một câu, “Người một nhà nên ở bên nhau”, nói rồi đóng cửa lại.
Chiến Bắc Thiên cầm đèn pin đi tới, thấy một lớn một nhỏ đang ngủ trên giường, liền đứng ở bên giường nhìn hồi lâu, mới thay áo ngủ rồi ngồi xuống bên kia giường.
Hắn cẩn thận bế đứa bé dịch lên đầu giường một chút, còn mình thì đi tới bên cạnh vị trí Mộ Nhất Phàm nằm, sau đó vén áo ngủ Mộ Nhất Phàm lên, nhìn đường khâu trên bụng.
Mộ Nhất Phàm đang giả vờ ngủ có chút căng thẳng, giờ anh đang nhắm mắt không biết Chiến Bắc Thiên muốn làm gì, chỉ có thể dựa vào cảm giác để suy đoán Chiến Bắc Thiên đang nhẹ nhàng sờ lên vết mổ trên bụng ngày hôm nay.
Ngay sau đó, anh cảm thấy trên bụng truyền tới cảm giác man mát, chốc lát sau, Chiến Bắc Thiên kéo áo ngủ anh trở lại, sau đó, không còn nghe thấy người bên cạnh có bất cứ hành động gì nữa.
Cả gian phòng yên ắng không gì sánh bằng, Mộ Nhất Phàm bất tri bất giác rơi vào giấc ngủ.
Sau khi anh ngủ rồi, người bên cạnh mới động mình.
Đang chuẩn bị nằm xuống, đột nhiên, khóe mắt trông thấy một bóng trắng thoáng động, một khắc sau, bóng trắng kia giơ lên bên miệng hắn.
Ánh mắt Chiến Bắc Thiên trở nên nghiêm túc, dùng lực không nặng không nhẹ kéo bàn chân nhỏ đang giơ bên miệng mình xuống, thấp giọng lạnh lùng nói: “Sao giống hệt ba con, đều thích giả vờ ngủ.”
Đứa bé ngủ ở đầu giường cười khanh khách, thu bàn chân nhỏ về, bò về chỗ cũ nằm, tách Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên ra.
Đứa bé vỗ vỗ đệm, ý bảo Chiến Bắc Thiên nằm xuống.
Chiến Bắc Thiên không biết đứa bé muốn làm gì, liền nghe theo ý của đứa bé mà nằm xuống nhìn thẳng về phía đứa bé.
“Ngủ đi.” Đứa bé nói xong hai chữ này, liền trở mình một cái, chổng cái mông nhỏ về phía hắn.
Chiến Bắc Thiên: “…………”
Hắn còn tưởng Kình Thiên Châu có chuyện quan trọng gì muốn nói với mình, ví dụ như vì sao lại chọn Mộ Nhất Phàm để mang thai sinh nó ra.
Chiến Bắc Thiên nhìn chòng chọc đứa bé một lúc, không thấy nó nói thêm câu gì, không thể làm gì hơn là xoay người lại, tắt đèn pin đặt trên tủ đầu giường.
Sau đó, hắn nghe thấy đứa bé mơ mơ màng màng nói một câu: “Ba không phải người đó.”
“Gì cơ?”
Chiến Bắc Thiên quay đầu, thế nhưng, đứa bé không lên tiếng nữa.
——
Đến khi Mộ Nhất Phàm tỉnh lại, Chiến Bắc Thiên đã không còn ở trong phòng, đứa bé cũng không biết đã bị bế đi đâu.
Anh nhớ tới tối hôm qua Chiến Bắc Thiên sờ sờ bụng mình, vội vén áo ngủ trên người lên, cẩn cẩn thận thận tháo miếng băng gạc trên bụng, thấy vết mổ hôm qua, ấy thế mà đã khép miệng.
Mộ Nhất Phàm ngẩn người, thầm nghĩ hẳn là nam chính đã dùng nước linh tuyền trong không gian giúp cho miệng vết thương mình khép lại, nhất thời, tâm tình trở nên rối bời.
Anh thật sự không biết nam chính đang nghĩ gì, rõ ràng hận không thể giết chết anh, sao đột nhiên lại đối xử với anh tốt như vậy, còn đặc biệt dùng nước suối trong không gian để chữa trị cho vết thương của anh.
Mộ Nhất Phàm nằm ngớ người trên giường một lúc, mới đứng dậy đánh răng rửa mặt rời khỏi phòng.
Trong đại sảnh, chỉ có mỗi mình Trịnh Quốc Tông đang ngồi đọc báo cũ trên sofa.
Ông nghe thấy có người từ trên tầng đi xuống, liền ngẩng đầu nhìn lướt qua, nói, “Thiếu tướng bảo tôi nói với cậu một tiếng, đứa bé được đám Mao Vũ đưa ra ngoài chơi.”
“Vâng.” Mộ Nhất Phàm ngồi xuống bên cạnh Trịnh Quốc Tông, nghe thấy ngoài cửa có tiếng ầm ĩ, nghi hoặc hỏi: “Ngoài kia có chuyện gì vậy?”
Trịnh Quốc Tông gập báo vào: “Tất cả mọi người đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời thành G.”
“Đi, đi ra xem chút đi.” Mộ Nhất Phàm kéo Trịnh Quốc Tông ra khỏi biệt thự, thấy tất cả mọi người đang bận bịu xem làm thế nào để ngủ trên xe tải được thoải mái hơn một chút.
“Thật không nỡ rời đi.” Trịnh Quốc Tông thở dài nói: “Dù sao cũng đã ở thành G mấy chục năm, giờ phải xa thành G, tôi thấy tiếc thật đấy, cũng không biết sau này có thể được như bây giờ không, chuyển tới nơi ở khác, cứ như một kẻ lang thang, không có nơi yên ổn để đi về.”
Mộ Nhất Phàm an ủi ông: “Đừng lo, đợi tìm được một nơi an ổn rồi, sẽ không đi đâu nữa.”
“Cũng mong là như vậy.”
Mộ Nhất Phàm nhìn mọi người bận trên bận dưới, anh và Trịnh Quốc Tông lại đứng bên cạnh nhìn, không ra tay hỗ trợ, cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng lại không biết giúp thế nào, để không gây thêm phiền phức cho họ, hai người quyết định quay về biệt thự tiếp tục đợi.
Nhưng vừa mới xoay người, liền trông thấy ba người, Dung Nhan, Dung Tuyết và bà Dung đang nói cười ôm đồ dùng sinh hoạt đi sang bên này.
Mộ Nhất Phàm liền nhớ tới cảnh hôm đó anh bị Dung Tuyết đẩy về phía đám tang thi, lúc đó, nếu không phải anh vốn là tang thi, chỉ sợi đã du lịch suối vàng rồi.
Nghĩ tới đây, lòng anh trở nên lạnh lẽo.
Dung Tuyết là người đầu tiên trông thấy Mộ Nhất Phàm, đáy mắt lóe lên một tia chột dạ, vội vã núp phía sau bà Dung.
“Sao vậy?” Bà Dung nhận ra sự khác thường của Dung Tuyết, quan tâm hỏi.
“Mộ, cái người kia là Mộ tiên sinh.” Dung Tuyết lí nhí nói.
Bà Dung ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy bên cạnh bác sĩ Trịnh có một chàng trai anh tuấn, vội dẫn hai người con gái đi tới chỗ bọn họ.