Giữa ban ngày ban mặt, dám to gan cười nhạo Tiểu Hoa nhà nàng, à, chủ
nhân Tiểu Hoa, xem tài năng hỏa nhãn kim tinh giết người của nàng đây!
Vừa nhìn liền ngẩn ra. Một thiếu niên đứng bên cổng vòm, chừng mười bốn
mười lăm tuổi, dáng người cao gầy, có lẽ còn đang tuổi lớn, nhìn có hơi
gầy gò, mặc một bộ trường bào màu cẩm chướng đỏ rực, lưng đeo đai vàng
ngọc, bên dưới rũ xuống một sợi dây ngọc màu nguyệt bạch, tóc đen dài
búi trên đỉnh đầu, cắm một cây ngọc trâm màu xanh biếc, mày dài mắt đẹp, môi hồng răng trắng, dáng vẻ khá tuấn tú, lúc này đang liếc xéo Yến
Hồng, môi cũng nhếch lên cười châm chọc, vẻ mặt cực kỳ đáng đánh đòn.
Một là Yến Hồng không biết lai lịch hắn, hai là cũng không muốn so đo
với một thằng nhóc con rõ ràng còn chưa trưởng thành, trợn trắng mắt rồi quay đầu lại nhìn Tiểu Hoa ấp trứng.
Lôi Đông Phương Manh lại bên đệm rơm ngồi xuống, lấy kẹo trong tay áo ra dỗ tiểu ngốc: “Manh Manh xem này, muốn ăn không?”
Đông Phương Manh chia bớt một xíu lực chú ý lên tay nàng, mắt nhất thời sáng lên, cực kỳ phối hợp há miệng ra: “A…”
Yến Hồng cười khẽ lột vỏ bỏ vào miệng hắn, nhìn hắn đẩy cục kẹo qua lại
trong miệng, má lúc phồng lúc xẹp cực kỳ đáng yêu, nháy mắt đã quên béng khách không mời mà đến. Thiếu niên áo đỏ kia vốn dĩ trưng bộ mặt cao
ngạo ra chờ Yến Hồng chào hỏi hắn, không ngờ nàng lại hung hăng trừng
hắn một cái, sau đó phớt lờ, còn cười ngu ngốc y chang thằng ngốc ngồi
cạnh nữa, không khỏi bực bội, dấn lên mấy bước liền bùng nổ, chạy xộc
tới thở phì phò hỏi: “Này, tại sao ngươi không để ý tới ta?”
Yến Hồng nhíu mày, ngước mắt lên hỏi: “Vì sao ta phải để ý tới ngươi?”
Giọng điệu cực kỳ hờ hững, trái lại khiến thiếu niên áo đỏ càng tức
giận, cho rằng nữ nhân này không biết tốt xấu.
“Ngươi có biết tiểu gia ta là ai không?” Hai tay thiếu niên vòng trước ngực, cực kỳ cao ngạo hừ một tiếng rồi hỏi.
“Ngươi đúng là kỳ cục, chẳng lẽ tự bản thân ngươi còn không biết mình là ai hay sao mà phải chạy tới hỏi người không quen biết như ta?” Yến Hồng chẳng có chút hảo cảm nào với thiếu niên tuấn tú này, mặc dù được cái
lớp da nhưng một chút lễ phép cũng không có. Đến nhà người ta còn hò hét chủ nhân, còn nói lời kịch kinh điển của mấy tên lưu manh nữa, thành
thử Yến Hồng không hề khách sáo.
“Ngươi ngươi,… ngươi dám nói với tiểu gia như thế?!” Hiển nhiên thiếu
niên áo đỏ chưa từng bị người ta khi giễu thế này bao giờ, gương mặt non choẹt như phủ một lớp mây đỏ rực, nói năng cũng không rõ ràng.
Đột nhiên Yến Hồng cảm thấy mình rảnh quá, tự dưng cãi nhau với một
thiếu niên chẳng biết ở đâu ra, xem ra cuộc sống quá nhàn rồi. Nhìn Đông Phương Manh, hắn đang ngậm kẹo ngắm gà, không buồn nhìn thằng nhãi kiếm chuyện trước mặt. Khụ, tướng công nhà mình vẫn điềm đạm hơn. Thiếu niên kia đang cãi hăng say bỗng dưng thấy đối phương dập lửa, giống như cơn
tức xông lên tới họng lại bị ép nuốt ngược trở về, bảo người ta làm sao
không tức. Cả người tức run lên, vừa vặn lá phong thu rơi rụng, một lá
hai lá rơi trên người hắn, lại từ từ rớt xuống đất, làm nền cho bộ áo đỏ rực của hắn. Khụ, nếu có thể bỏ qua bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của
hắn, bức tranh này khá là hoàn mỹ.
Thấy hắn tức không nhẹ,Yến Hồng nghĩ thầm mình phản ứng cũng hơi quá bèn đứng dậy mỉm cười với hắn: “Được rồi, đừng giận nữa, ta chọc ngươi thôi mà. Ngươi là hài tử nhà ai thế? Sao chưa thấy ngươi bao giờ?” Nhất
thời, Yến Hồng quên béng mình cũng chưa tới mười bảy mười tám tuổi,
không hơn thiếu niên này bao nhiêu, nói chuyện với hắn như dỗ trẻ con
thế, tất nhiên hắn càng không phục.
Quả nhiên thiếu niên nghe nàng dỗ ngọt xong chẳng những không hết giận,
ngược lại còn lồng lộn hơn, vươn ngón tay run như lá rơi trong gió,
nghiến răng cơ hồ rặn ra từng chữ: “Tiểu gia là thế tử Nhữ Nam vương,
ngươi, ngươi, nha đầu thô tục này, dám xấc láo như thế. Ta, ta, ta phải
nói Trấn Quốc Công phạt ngươi!” Tức đến mức quên xưng tiểu gia luôn.
Tròn mắt, Yến Hồng ngạc nhiên nhìn nhìn, thế tử Nhữ Nam vương chạy tới
trang viên của Trấn Quốc Công phủ làm cái gì? Không khỏi kỳ quái liếc
hắn một cái. Thiếu niên áo đỏ thấy vẻ mặt lạ lùng của nàng, nghĩ là nàng sợ, đắc ý vô cùng, hếch cằm lên ăn nói hách dịch: “Thức thời thì quỳ
xuống xin lỗi tiểu gia, tiểu gia rộng lượng tha thứ cho ngươi, cũng sẽ
không nói Quốc Công gia phạt bổng lộc của ngươi.” Còn bày ra vẻ mặt ban
ơn.
Yến Hồng tức quá bật cười, thằng nhãi hợm hĩnh này đúng là làm nhục lão
cha vương gia của hắn, thật sự không hổ là một tên công tử bột! Không
buồn để ý đến hắn nữa, kéo Đông Phương Manh đứng dậy nhỏ nhẹ nói: “Manh
Manh, đi thôi, đi hái bắp về nướng ăn.”
Đông Phương Manh bịn rịn nhìn Tiểu Hoa một cái, thấy nó vẫn không có ý
đứng dậy, đành đi theo Yến Hồng ra ngoài, cứ ba bước lại ngoảnh đầu nhìn một lần. Thế tử Nhữ Nam vương thấy một đấm của mình lại rơi xuống bịch
bông, nhảy dựng lên: “Ngươi đứng lại cho ta! Ê!”
Yến Hồng không tâm tình đâu mà để ý hắn. Đừng nói thân phận thế tử của
hắn có thật hay không, cho dù phải thì cũng do hắn vô lý trước, nói
chuyện đừng lấy chức tước ra hù, huống chi quyền to tới mấy thì cũng là
cha hắn, Quốc Công phủ chưa tới nỗi sợ một thế tử như hắn! Không thể
trách Yến Hồng tự dưng lại rắn như thế, đối mặt với loại người càn quấy, không nói lý lẽ cần gì phải làm mình mất vui. Yến Hồng nàng từ ngày gả
tới đây, quỳ trời quỳ đất quỳ cha mẹ, không có chuyện đi quỳ trước một
thằng nhóc con lông còn chưa mọc đủ. Ngoảnh đầu nhìn Đông Phương Manh
ngoan ngoãn nghe lời một bên, không khỏi than thầm, cùng là những bé
trai non nớt mũm mĩm, sao cách biệt một trời một vực thế!
Đi không xa lắm thì thấy một hán tử vạm vỡ chừng bốn mươi tuổi trông rất lạ mắt chạy vào, trước tiên lễ độ chắp tay với hai vợ chồng Yến Hồng,
không chờ Yến Hồng trả lễ liền hấp tấp chạy lên cản thiếu niên áo đỏ kia lại, tội nghiệp van vỉ: “Thế tử gia, làm tiểu nhân tìm ngài mãi. Tiểu
nhân chỉ lần lữa ở ngoài cổng có một chút đã không thấy ngài đâu rồi.
Mau mau, chúng ta còn chưa ra mắt Công gia và phu nhân, ngài đã chạy tới hậu viện nhà người ta rồi. Như thế là không hợp lễ đâu.” Nói rất văn
vẻ, có thể thấy là nhân sĩ kinh thành.
Chân mày Yến Hồng khẽ giật, thế tử Nhữ Nam vương thật à? Lại lắc đầu nhủ thầm, cho dù phải, người xông bừa vào hậu viện Công phủ cũng không nói
lý lẽ, hắn cũng chẳng đòi được cái gì hay ho. Nghĩ thế bèn không dừng
lại lâu, dắt Đông Phương Manh đi luôn, cũng không thèm nghe hai người
đằng sau nói cái gì. Ra tới cổng trang, quả nhiên thấy một chiếc xe ngựa lớn xa hoa dừng nơi cổng, không ít nô bộc lạ mắt khiêng từng rương gỗ
lim và từng xấp tơ lụa gấm vóc đi vào trang. Đông Phương Manh mải nhớ
đến hạt bắp vàng óng, căn bản không liếc tới bên này, kéo Yến Hồng đi
thẳng, nàng bèn thôi tò mò, đi tới ruộng bắp phía nam trang viện.
Đợi hai người xách một rổ bắp mới hái về trong trang, vừa vặn đụng phải
Giai Nhân đi gọi họ vào chính sảnh gặp khách. Yến Hồng đoán là thế tử
kia tới báo với Công gia phu nhân rồi, bèn đặt giỏ bắp xuống, kêu Diệu
Nhân lột mấy trái đem xuống nhà bếp nhỏ luộc trước, sau đó lại dỗ Đông
Phương Manh cứ nhăm nhe đống bắp: “Manh Manh đừng nóng, chờ gặp cha mẹ
xong rồi quay về ăn.”
Thấy mặt hắn vẫn có vẻ không vui bèn nhón chân lên hôn má hắn, được hắn hôn lại rồi, hai người mới dắt tay nhau tới chính sảnh ở tiền viện. Quả nhiên thiếu niên áo đỏ đang ngồi ngay ngắn ở ghế thứ nhất bên trái,
thấy Yến Hồng cùng Đông Phương Manh đi vào, hai con mắt nhìn trừng trừng như thấy ma, miệng hết há rồi lại ngậm, đến cuối cùng cũng không nói
gì. Yến Hồng lười để ý hắn, bước lên hành lễ với cha mẹ chồng: “Con dâu
ra mắt cha mẹ.” Kéo kéo Đông Phương Manh, hắn mới tỉnh hồn lại, đờ đẫn
gọi một tiếng: “Phụ thân, mẫu thân.” Tóm lại là xưng hô có tiến bộ một
chút.
Thế tử Nhữ Nam vương này tính tình đúng là thẳng ruột ngựa, chỉ vào Yến
Hồng buột miệng: “Ngươi là nha đầu ngốc chịu gả cho tên ngốc Đông Phương Manh?” Nói còn chưa dứt, hán tử trung niên sau lưng hắn đã ho khù khụ
như bị lao.
Vợ chồng Công gia phu nhân nhíu mày không dấu vết, kế đó bình tĩnh lại,
xua tay ra dấu cho Yến Hồng ngồi xuống. Yến Hồng liếc xéo thế tử Nhữ Nam vương, trong bụng mắng hắn xối xả. Thế tử Nhữ Nam vương nghe thuộc hạ
ho khan mới ý thức được mình nói sai, nhưng đã lỡ lời rồi không bổ cứu
được, đành đỏ mặt xấu hổ nhìn vợ chồng Công gia ở ghế trên một cái, nhất là lão phu nhân, ánh mắt dừng lại đủ lâu.
Tuy lão phu nhân không vui nhưng dẫu sao đứa nhỏ này cũng là thế tử Nhữ
Nam vương, lại là con trai độc nhất của bạn thân khuê phòng của bà, bà
không tiện trách móc nhiều. Đành hắng giọng nói: “Manh nhi, Hồng nhi,
đây là con trai duy nhất của Nhữ Nam vương, thế tử Mộc Vũ Phi. Vũ Phi à, đây là con trai nhỏ nhất của ta Đông Phương Manh, lớn hơn con một tuổi, con dâu ta Yến Hồng.”
Yến Hồng bình thản đứng dậy chào: “Gặp qua thế tử.” Lời nói không để lộ
chút gì là đã tranh cãi ở hậu viện ban nãy, có điều nàng nghĩ gì trong
lòng thì ai mà biết được.
Mộc Vũ Phi lén lút trừng nàng một cái, chắp tay coi như là trả lễ cho
nàng. Nàng cũng không để ý, dù sao nàng cũng không tính giao thiệp gì
với hắn, để ý làm gì. Hiển nhiên Mộc Vũ Phi có hơi áy náy với màn thất
lễ vừa rồi, đứng dậy khom người hành lễ: “Vũ Phi nhất thời nói năng càn
rỡ, mong dì dượng tha thứ. Vũ Phi không có ý xúc phạm, mong tam ca tam
tẩu bỏ qua một lần.” Tên này đối mặt với Yến Hồng vẫn còn không cam
lòng, một tiếng tam tẩu còn đặc biệt nhấn thật mạnh. Chút tâm tư nhỏ
nhặt này Yến Hồng cũng không so đo, thấy vẻ mặt hắn lúc xin lỗi Đông
Phương Manh khá thành khẩn, cảm thấy còn chưa đến mức hết thuốc chữa.
Công gia không nói một tiếng, chỉ hớp trà. Lão phu nhân cười nói với Yến Hồng: “Vũ Phi tuy là thế tử Nhữ Nam vương nhưng mẹ nó là bạn thân từ
nhỏ cùng chơi với ta, thân như tỷ muội. Vì thế thằng bé Vũ Phi này cũng
như con cái tỷ muội ta, ta nhận một tiếng “dì nuôi” của nó, gọi con là
chị dâu cũng không quá, con cứ ừ là được.”
Yến Hồng vâng một tiếng, thấy vẻ mặt tức tối của Mộc Vũ Phi, cười thầm:
‘Ai bảo ngươi không tốt với bảo bối Manh Manh nhà ta, đáng đời!’