Sau khi sự việc giám thị đi qua, Thường Thiếu Minh cũng không phải không vì thế mà không để lại di chứng gì. Tôi đoán hắn có thể là không có thói quen không thể không quan sát một ngày hành trình sớm chiều của tôi, vì thế hắn lại càng hận không thể một ngày có một khoảng thời gian dài đều cùng tôi ở bên nhau. Đương nhiên là điều này hoàn toàn không có khả năng. Trên thực tế, bởi vì hắn muốn xử lý sự vụ công ty, tôi thì lại mỗi ngày ở trường học cũng có rất nhiều học sinh công tác muốn ứng phó, không nói buổi tối cùng nằm chung gối mà ngủ, thời gian chúng tôi thanh tỉnh khi ở chung cũng chỉ vỏn vẹn có bốn giờ. Điều này với tôi mà nói thì cũng đủ, nhưng mà hắn thì lại khác. Mỗi lần tôi rời đi thì hắn đều mang biểu tình bất mãn, tôi liền biết người này trong lòng chỉ hận không thể đem tôi dắt ở lưng quần, nghĩ mỗi giờ mỗi khắc đều ở bên cạnh tôi.
Tôi nói như thế nào cũng không thể theo hắn tùy hứng. Bởi lẽ tôi cũng đã sống quá cả một đời người, sao có thể cùng người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi nhiệt tình giống nhau. Nhưng mà cũng có thể nói tôi có một điểm giống hắn, đó chính là chờ mong thời gian chúng tôi ở cùng một chỗ.
Tôi hiện giờ đã là sinh viên Đại học năm ba, lấy được bằng đại học đương nhiên chính là chuyện rất quan trọng. Sống lại một đời, đem tài nguyên muốn nắm giữ giữ ở trong tay. Tôi tuy có tỏ ý muốn giúp Thường Thiếu Minh hỗ trợ một chút công việc, nhưng không có tính toán sẽ làm việc ở công ty của hắn. Tôi muốn giống như đời trước, tự dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập công ty —— Trong đó đương nhiên là không thể thiếu Thường Thiếu Minh cùng Lâu gia âm thầm trợ giúp. Một đời này sống lại lại nhặt được tiện nghi, có kinh nghiệm sẵn có, dự tính mấy năm tới là đã có thể khiến công ty tiến bộ vượt bậc so với khoảng thời gian mất mười mấy năm trình độ của đời trước. Tôi cảm thán trời cao đối đãi tôi không tệ, hai đời có thể nói một đời so một đời trước càng thuận lợi, ước chừng là để tôi tam sinh phúc khí.
Tôi đau lòng Thường Thiếu Minh gần đây xử lý công việc quá nhiều, buổi tối vì thế cũng không hề triền miên, sớm liền ngủ, hắn cũng mệt mỏi được ngay, có khi muốn làm, lại không chờ tôi tắm rửa xong ra tới liền ngủ rồi, kêu tôi không nhịn được mà bật cười, thanh tâm quả dục ngày đêm giằng co ước chừng hai tuần, hắn đại khái rốt cuộc rảnh rỗi, liền bắt đầu làm yêu nghiệt dụ dỗ người khác.
Tôi ban đầu tưởng rằng, với tính cách hiện tại của Thường Thiếu Minh thì hắn không bao giờ có thể làm ra loại sự tình như vậy. Nhưng mà không ngờ lúc này, tôi lại chỉ có thể trơ mắt mà nhìn hắn từ trong phòng tắm đi ra, đầu tóc như lông quạ hỗn độn rối bung, trên người mặc một chiếc áo sơ mi, cố tình bất đồng với ngày xưa một dáng vẻ nghiêm cẩn, chỉ đóng ở giữa hai cái nút áo, lộ ra tảng lớn da thịt mật sắc. Rõ ràng là tôi đã xem qua rất nhiều lần ngực to cùng bụng nhỏ, tôi lại vẫn như cũ bị hắn dùng cơ bụng cùng tuyến nhân ngư chọc đến hỏa khí đại trướng.
Tôi dễ dàng đem hắn kéo qua tới đè ở dưới thân, dùng răng ma sát môi dưới hắn, thấp giọng hỏi nói: "Tắm rửa xong sau thì mặc quần áo cho đàng hoàng, thời tiết lạnh như vậy, này là học được ở đâu?" Thuận tay còn chụp một chút cái mông hắn khẩn thật.
Kỳ thật tôi cũng là đang mở to mắt nói dối, trong khách sạn năm sao ấm áp, như thế nào cũng không đến mức quá lạnh.
Hắn từ trước đến nay không phải người hay thẹn thùng ngượng ngùng, chỉ là cũng không đến mức nghĩ chút biện pháp câu nhân như vậy. Tôi đương nhiên cũng sẽ không ủy khuất dục vọng chính mình, thịt thỏ đã tự dâng tới tận miệng thì không thể cứ như vậy mà khước từ. Nhẹ nhàng giải khai hắn dư lại hai cái nút áo, hàm trụ chu quả mẫn cảm nhất của hắn, ác liệt mà nhìn hắn nhẹ nhàng hừ ra một tiếng, không cần xem tôi cũng biết, hắn hiện tại chính là ngón chân đều cuộn lại.
Hắn không trả lời tôi, tôi càng có hứng thú, với tính tình Thường Thiếu Minh như thế nào cũng không có khả năng đi tìm người khác lãnh giáo đi. Tôi cũng không vội mà hỏi hắn, tôi càng vội vã hơn chính là đem người hắn ăn sạch sẽ, làm hắn ở dưới thân tôi mềm thành một bãi nước mới tốt.
Tôi ở phương diện tình dục vẫn luôn ôn hòa. Trừ bỏ lần trước bị hắn dụ hoặc đến tới một hồi nghiêng trời lệch đất nhưỡng nhưỡng tương tương, hắn cuối cùng giọng nói nghẹn ngào xin tôi tha tôi cũng không dễ dàng buông tha hắn, thật sự là xưng được với mất khống chế một lần. Nhưng mà Thường Thiếu Minh làm yêu xa không có đình chỉ. Lại qua một tuần, tôi sáng sớm phát hiện Thường Thiếu Minh đã không ở bên cạnh tôi, quả nhiên tối hôm qua thượng hắn vẫn còn chừa lại cho hắn chút tinh lực, rửa mặt xong tôi xoa đôi mắt ra phòng ngủ, thấy phòng khách một mảnh tối tăm, bức màn thế nhưng toàn kéo đến kín kẽ, lúc này tôi mới phát giác ra điều kỳ quái, liền nghe thấy động tĩnh Thường Thiếu Minh ở trong phòng bếp nấu cơm.
Sau khi thấy Thường Thiếu Minh, tôi mới cảm thấy nguyên lai là tôi quá lão cũ kỹ. Hắn toàn thân trừ bỏ một kiện tạp dề liền không có mặc quần áo. Từ sau lưng nhìn lại, đường cong bóng loáng cùng dáng người hoàn mỹ đã có thể nói là tú sắc khả xan. Tạp dề mang rũ xuống dưới cho đến rãnh mông, ở chỗ sâu trong đó là địa phương tôi thương yêu nhất. Tôi buồn cười mà lắc đầu, làm lơ hướng lên trên khơi dậy dục vọng, từ sau lưng ôm lấy hắn, hạ giọng nói: "Thượng một lần vẫn là "Mỹ nhân ra tắm", lần này liền đến phòng bếp play?" Hắn đầu tiên là kinh ngạc một chút, nghe tôi vừa nói như vậy cũng không khỏi đỏ mặt, tắt bếp, xoay người lại hôn môi tôi.
Thịt mỡ tự đưa đến miệng thì nào còn chú trọng đạo lý. Tôi đè nặng hắn ở phòng bếp hung hăng làm một lần, cố kỵ đến nơi đây va va đập đập đồ vật quá nhiều, trở về trên giường lại làm một lần, cuối cùng ở phòng tắm rửa sạch cho hắn khi nhịn không được hắn "Ô ô" rên rỉ ngâm lại muốn làm hắn thêm một lần, hoàn toàn quên mất bữa sáng trong nồi đã sớm nguội.
Rốt cuộc hắn tuy rằng mệt đến mơ hồ, trong mắt lại đều là thỏa mãn.
Hôm sau, tôi có thấy một quyển 《 108 kế câu dẫn tiểu công 》được giấu ở dưới gối, nhìn Thường Thiếu Minh một trương khuôn mặt tuấn tú hồng thành cà chua, nghẹn cười ôm lấy hắn, nhìn như không chút để ý hỏi: "Như thế nào còn nghĩ xem loại sách này?"
Hắn rũ xuống mi mắt, do dự một chút mới mở miệng: "Mấy hôm cuối tuần cậu cũng chưa chạm vào tôi."
Tôi buồn cười: "Không phải thấy anh quá mệt mỏi hay sao? Rất nhiều lần anh đều trực tiếp ngủ rồi."
Không cần tôi nói, hắn cũng là hiểu rõ đạo lý này, nhưng hắn vẫn là giương mắt nhìn tôi liếc mắt một cái, muốn nói lại thôi, tôi chú ý tới trong mắt hắn có chút sầu lo, liền nhẹ giọng ôn nhu hỏi hắn: "Làm sao vậy?"
Hắn rối rắm một chút, cuối cùng vẫn là trung với tôi lần trước hướng hắn lần nữa cường điệu "Là người yêu với nhau có chuyện gì không cần giấu ở trong lòng mà khiến nó nảy sinh ra một ít hiểu lầm không cần thiết", hắn mới mở miệng nói: "Tôi gần nhất thường thường nằm mơ."
Tôi ngẩn ra, tôi rất ít khi nhớ rõ mình đã nằm mơ cái gì.
"Mơ thấy cậu... Không muốn thân cận tôi..." Hắn ngạnh một chút, đi lên hôn hôn môi tôi, tinh tế mà nhìn đôi mắt tôi, nửa ngày mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Ngay cả khi tôi hôn cậu, cậu cũng là không muốn..."
Tôi nhíu mày, hắn đây là mơ thấy kiếp trước?
Tôi trấn an mà hôn hắn hai cái.
"Tôi rất sợ..." Hắn thấp giọng nói, đem yết ớt trong lòng cùng địa phương mềm mại nhất bại lộ cho tôi, "Tôi rất sợ những giấc mơ, chúng nó quá chân thật, tôi không muốn, không muốn tiếp nhận sinh hoạt như vậy... Cậu cho tôi đồ vật ngọt như vậy, tôi liền lòng tham không đáy mà nuốt xuống sự ngọt ngào kia, không muốn tiếp tục nếm lại trái đắng."
"Trọng Lâu, tôi nguyện ý dùng hết thảy những gì tôi có được mang đi đổi để có thể cùng cậu sống cả đời." Hắn gắt gao mà ôm lấy tôi, tựa hồ muốn đem tôi dung nhập thành một thể, "Vô luận muốn trả giá cái gì, tôi đều nguyện ý."
Tôi nghe hắn nói như vậy thì kiềm lòng không được mà hơi liếc nhìn thoáng qua quyển sách kia, lại ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng nguyện ý."
.Toàn Văn Hoàn.
Vậy là một tác phẩm edit trải qua những ngày tháng dong dài lười biếng của tôi thì cuối cùng cũng đã hoàn thiện xong rồi. Quà Quốc tế Thiếu nhi mồng 01 tháng 06 cho mọi người cũng vì thế mà đã đến rồi đây. Chúc mọi người có một lễ Tết Thiếu nhi thật là nhiều vui vẻ và hạnh phúc nhé! <3