Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 106: Sinh tử trong chớp mắt, năm tháng nhẹ trôi [4]



Chàng không hiểu nhìn ta, một lát sau lại cúi đầu xuống, nhẹ nhàng gật đầu một cái.Lúc ngẩng đầu lên thì ta thấy nước mắt trong đôi mắt của chàng.

“Ta hiểu nàng, Nàng không thích hợp sống ở chỗ này, ép nàng ở lại, chỉ làm nàng thêm thương tổn mà thôi.” Chàng quay mặt sang chỗ khác, đôi mắt thất thần trống rỗng. Tiếng thở dài nặng nề đập vào lòng ta. Đau quá, đau quá.

“Đừng khóc, trước tiên phải dưỡng thương, như vậy, nàng đi, ta cũng yên tâm.” Hắn lau khô dòng lệ trên mặt ta. Ta vẫn không lên tiếng, ta sợ ta sẽ nhịn không được lưu lại, thế nhưng, ta.. Không thể, không thể… Coi như vì chàng cũng vì ta, ta phải quay về nước Thần, quay lại đó xem thử, tất cả mọi thứ là thật hay là giả. Không phải, vĩnh viễn bất thân bất ly, hà tất cứ ở đây giằng vặt lẫn nhau.

Chàng nắm chặt tay của ta, vết chai to trên ngón tay cái nhẹ xoa xoa lưng tay của ta, cũng không nói gì nữa.

Những ngày sau đó, hai chúng ta thân thuộc đến mức trước nay ta chưa từng cảm nhận được, giống như một đôi phu thê bình thường mà thôi, chàng giúp ta bôi thuốc, đỡ ta đứng dậy, vụng về chăm sóc cho ta. cùng ta đi dạo trong tiểu viện, không màn thế sự, cứ an ổn ở bên nhau.

“Nếu như cả đời đều như thế này thật tốt.” Ta si ngốc nhìn hoa sen ở bên ngoài, ta rốt cuộc minh bạch tại sao lại có người nói “Sớm hay triều biết giữ lời, thà rằng làm vợ với ai lộng triều (Giang Nam Khúc - Lý Ích)”. Hóa ra ước hẹn gần nhau trong âm thầm, là một điều hạnh phúc như thế.

“Lá sen xanh biếc, trời xanh biếc, dưới nắng, hoa sen thắm thiết hồng (thơ Dương Vạn Lý). Mặc dù là phong cảnh tươi đẹp như vậy, Nhưng vẫn có người mong sen tàn chẳng che nổi nắng mưa, cúc tàn vẫn đứng thẳng giữa trời (Nguyên văn: Hà tẫn dĩ vô kình vũ cái, cúc tàn do hữu ngạo tuyết chi).” Chàng không trả lời, chỉ nói một câu như thế, ta hiểu ý tứ của chàng.

“Thế nhưng, không có nữ nhân nào với tới tình yêu của đế vương. Thứ các nàng muốn rất đơn giản, chỉ là một nam nhân yêu thương các nàng, bao dung bảo vệ.” Ta nhìn hồ sen, nhàn nhạt cười.

“Còn nhớ rõ Mạc Trạch hoàng tử không?” Chàng ôm ta quá chặt, để cho ta tựa ở trong lòng của chàng. Người nam nhân kia, có chút đơn bạc, có chút cũ kỹ, đã từng vì ta mà ưng thuận cúi đầu, đáng tiếc lại vì ta mà đánh mất mạng sống của mình, đất nước cũng tan.

“Hắn không phải là phu quân thiếp, nào biết tình cảm của thiếp.” Hắn không hiểu ta, lại càng không hiểu sự kiên trì và sở thích của ta.

“Nàng cũng không phải thê thiếp của hắn, chẳng biết tìm cảm của hắn.”.” Đúng vậy, ta cũng không hiểu hắn, không hiểu tình yêu sâu đậm như biển rộng của hắn, đành phải để hắn tự chìm sâu xuống biển.

Ta hy vọng thời gian có thể dừng trôi, vết thương chậm lành, Như vậy ta có nhiều thời gian hơn để cho chàng ở bên cạnh ta, chỉ là, tất cả chỉ là hy vọng mà thôi.

Hai tháng sau, thương thế của ta rốt cục khỏi hẳn, cuối cùng đã tới lúc phải chia tay, Liên Tâm giúp ta chuẩn bị xong hết thảy mọi thứ cần thiết, nhắc đi nhắc lại ta phải chăm sóc bản thân thật tốt, đến nơi nhớ biên thư trở về.

Sùng Lang lại không nói gì, chỉ bảo Đoàn Nhi đi cùng với ta, ta cũng không có cự tuyệt, Đoàn Nhi đã chăm sóc ta từ lâu, mọi chuyện cũng quen thuộc, hơn nữa, có thể nhìn thấy nàng giỏi võ nghệ, lúc cần thiết còn có thể cứu mạng ta, có nàng ở bên cạnh, Sùng Lang cũng sẽ yên tâm hơn.

Ta leo lên xe ngựa, không dám quay đầu lại nhìn chàng, nếu có duyên, chắc chắn sẽ có ngày về.

Chỉ là khi nào mới gặp lại, chuyện đó để nói sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.