Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 37: Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa [3]



Tịch Duyệt Uyển là một tiểu viện trong Đào Chước cung, không lớn nhưng lại là nơi rất tốt, ta giống như một cô bé để mặc chàng nắm tay dạo bước trong Đào Chước cung. Ở đây không hào hoa tráng lệ so với tứ cung, quả thực là khác một trời một vực.

“Vì sao nơi đó không có tên?” Ta chỉ vào một tiểu trước mặt cười hỏi.

“Trước kia không có, hiện tại có.” Nói xong kéo tay ta đi vào bên trong tiểu phòng.

Thoạt nhìn như một thư phòng, trên cái giá trưng bày mấy hàng sách trông như đã bày được mấy năm nhưng vẫn rất chỉnh tề ngăn nắm, không chút bụi bặm, chắc có người thường xuyên lau dọn.

Ở trên bàn vẫn còn mực chưa dùng hết, không có dấu vết bỏ hoang đã lâu mà như có người vẫn thường dùng.

Chàng nhỏ vài giọt mực vào trong nghiên mực, lấy bút lông ra, chấm và mực, suy nghĩ một chút mới hạ bút viết lên trang giấy trắng “Tiểu phòng Tông Nhiễm”.

Tên gì vậy chứ?

“Tên gì kỳ.” Ta bĩu môi.

“Có sao?” Chàng nhíu mày, hình như có chút bất mãn với kết luận của đối với ta.

Tông Nhiễm… Tông Nhiễm… Sùng Nhiễm… Sùng, Tông… Nhiễm… Nhiễm… (Ở đây là chơi chữ, Tông Nhiễm ở đây là chữ 宗冉, còn Sùng là 崇, và Nhiễm là chữ 冉).

Cái gì thế này, vậy mà cũng nghĩ ra được.

“Hiểu ra rồi ư?” Chàng thăm dò hỏi.

“Ừ.” Ta gật đầu cười. Giương mắt nhìn chàng, khẽ kiễn chân hôn lên mặt chàng: “Chúng ta dùng bữa đi thôi.”

Chàng hình như rất bất ngờ, nhìn ta vô cùng kinh ngạc. Ta chắp tay sau đít chạy ra khỏi ‘Tông Nhiễm tiểu phòng’ nhìn chàng, gọi: “Sùng Lang. Nhanh lên một chút a!” Giọng nói như là làm nũng vậy.

Chàng bất đắc dĩ cười cười, bước nhanh tới, dắt tay của ta, đi ra khỏi Tịch Duyệt Uyển.

Bữa tối rất đơn giản, thậm chí không có tác phong của hoàng gia, cháo hoa thêm mấy mấy món rau nhẹ, và hai dĩa điểm tâm. Buổi tối không nên ăn nhiều đồ mỡ thịt cá, những món thanh đạm tốt cho sức khỏe hơn, nhưng vẫn đem đến mùi vị thơm ngon.

“Sùng Lang, thích không?” Ta hỏi chàng.

“Ừ.” Chàng gật đầu. lần nào chàng cũng trả lời đơn giản như vậy, lại rất nghiêm túc.

“Ngày mai chúng ta ăn cái gì?” Ta một tay đỡ má, nhìn vào mắt chàng hỏi.

“Nàng làm chủ.” Chàng cười trả lời.

“Vậy, chúng ta ăn chim trả bạch ngọc ninh nhé!” Đây là một món ăn nổi tiếng Thần Quốc, đầu tiên ninh nguyên một cá trong nồi khoảng bốn canh giờ, sau đó vứt bỏ phần bị cháy, thịt dê thái nhỏ bỏ vào bên trong nấu dưới lửa riu riu, đến khi nhấc ra thì bỏ vào rau thơm còn tươi, nấu thêm một chút cho chín là xong. Nói thì đơn giản như thế như tốn nhiều công sức, tuy là không khó, nhưng làm nó cũng rất cực, bốn canh giờ ngồi canh chừng nồi, lúc nào cần châm nước, lúc nào thêm gia vị, đều là tâm huyết người nấu, thiếu một chút sẽ sai mùi vị, thịt dê thành phẩm trắng như bạch ngọc, rau thơm tựa như chim trả, cho nên nó được gọi là “Chim trả bạch ngọc bảo”.

“Được, vậy mai ăn món đó nhé.” Chàng cứ thuận theo thói quen của ta như vậy, mọi thứ đều do ta quyết định.

“Vâng, Nhiễm Nhi sẽ đích thân xuống bếp làm cho Sùng Lang Lang ăn!”

“Tốt quá.” Chàng cho phép.

Buổi tối, chàng ngủ lại tẩm cung của ta. Vừa sáng ngày mai nhìn trời đã gần đến giờ mẹo, mới thức dậy rửa mặt chải đầu, thay trang phục đi thỉnh an, vẫn chưa kịp thức dậy lại cảm giác được người bên cạnh cử động bất an.

“mấy giờ rồi?” Chàng hỏi.

“Khoảng chừng đã sang giờ Mẹo rồi.”

“Nàng thức dậy sớm như vậy làm gì?” Có lẽ là bị đánh thức nên có chút không vui, nhìn bộ dáng của chàng có chút tức giận.

“Đã đánh thức Sùng Lang sao? Bây giờ Nhiễm Nhi phải đến Trang Phất cung thỉnh an.” Ta ôn nhu đáp.

“Thỉnh an?” Chàng hỏi lại, hơi suy xét, ngồi dậy: “Muốn người của trẫm đi ‘thỉnh an’ lúc này? phải chăng trẫm cũng nên đến đó hỏi thăm một chút?”Ta cả kinh trong lòng, phi tử quý nhân mới vào cung đều phải đến thỉnh an hoàng hậu, là lẽ thường mà, vì sao chàng lại buồn bực như vậy?

“Sùng Lang, không sao mà, đừng như vậy!” Ta ngăn cản chàng, ta hiểu rõ, nếu như hôm nay chàng đi, sự việc sẽ không đơn giản như vậy. Sở dĩ lúc này dù ta rơi vào một tội danh ‘được chiều sinh kiêu’ cũng không được để hoàng đế bước ra ngoài xử lý chuyện này, không phải chuyện hậu cung trộn với triều chính, hậu huạn vô cùng!

“Nhiễm Nhi không đi, được không? Sùng Lang, chớ tức, đừng giận nữa mà!” Ta dìu chàng ngồi dựa vào thành giường, tính tình người này ghê gớm thật, nhưng ta cũng không dám nói gì, chỉ dựa vào bên cạnh, nói khẽ: “Sùng Lang nghỉ ngơi thêm một chút nữa nhé?”

“Không được, một bụng lửa, làm sao ngủ được nữa!”

“Vậy thì thức dậy rửa mặt chải đầu thôi! Chúng ta đi ăn sáng.” Chàng không nói gì, ta đành xem như ngầm đồng ý bèn truyền thị nữ mang nước nóng đến.

Bữa sáng, chàng ăn rất ít, mới gắp vài đũa đã buông. Mặc ngoại sam đến Hoàn Thục Đường, nhưng lòng của ta làm sao cũng không thể buông xuống được, lúc nào cũng phiền muộn, bỗng nhiên nghĩ đến từ hôm qua đến bây giờ vân chưa chính thức làm quen với người trong cung này, vì vậy gọi mọi người đến Di U đường trong Đào Chước cung gặp mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.