Đại khái là đã biết việc này, nên chẳng muốn thân cận, lại không thể xa lánh, cho nên, Tần Phi công chúa cũng kính nhi viễn chi. Ngày mai chính là hai mươi lăm tháng chạp. Chuyện Triệt phi, hiện tại ta đã không cách nào giúp nàng, nàng chỉ có tự cầu phúc cho bản thân thôi.
Hôm nay ánh mặt trời thật tốt, xua tan cái lạnh mùa đông, nhìn ánh mặt trời soi bóng lòng cũng thư thả. Ta ngồi ở bên giường nhìn mấy cành hàn mai đung đưa bên ngoài, mấy ngày nay tuyết không rơi, khi tuyết rơi, tuyết phủ lên trên những đóa hoa mai, ôm trọn lấy chúng, vùi lấp xuống dưới đất. Mà mùa đông này ta đã góp nhặt đầy ba bình tuyết, chờ đầu xuân lập hạ sẽ lấy ra, chờ Sùng Lang đến, pha một tách thiết quan âm ngon nhất, trong Tông Nhiễm tiểu phòng, chàng phê duyệt tấu chương, ta mài mực, còn lúc rảnh rỗi, sẽ viết một câu đối “Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp, nhớ nhau chung thủy trọn đời.” lên trên giấy mực màu hoa đào.
Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng bất giác nở nụ cười tự giễu, cười bản thân, cũng cười chàng.
Triệt phi đã từng nhắc nhở ta rằng tình yêu của bậc đế vương vốn không thể kiện toàn. Họ cao cao tại thượng hưởng thụ kính ngưỡng của thế nhân, và cho rằng tất cả thế nhân phải yêu thương họ, họ không biết yêu là bảo bọc, là che chở, là tất cả. Vì tình yêu chẳng ai có thể điều khiển được, và tình yêu cũng chẳng phải là đoản kiếm.
“Nương nương, Thanh Loan của Thiên Châu Điện cầu kiến, nói là mang theo khẩu dụ của Triệt phi nương nương.”
“Cho vào.”
“Thỉnh an Thù tu nghi. Nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Đứng lên đi. Triệt phi bảo ngươi mang đến cái gì.” Hai tay nàng dâng lên một phong thơ.
Trong thơ viết: Mọi việc bất tiện, sau này sẽ tính.”
Sau khi xem xong ta trực tiếp vứt thư vào trong chậu than, thiêu lá thư thành tro tàn.
“Quay về báo lại với chủ tử của ngươi rằng ta đã biết, đi đi.” Nàng hành lễ xoay người rời đi. Nhưng lòng ta lại thấy bất an.
Bây giờ, ta đã không còn là sủng phi. thế nhưng điều này cũng không gây cản trở việc nàng ta sẽ rời đi, sự việc xảy ra càng nhiều càng tốt, như vậy việc nàng ta rời khỏi đây sẽ ít có người chú ý đến, việc nên làm lúc này là phải nhớ thật kỹ, vì sao cứ phải lúc này quyết định không đi nữa? Chẳng lẽ nàng gặp phải chuyện gì?
Ta chống đầu suy nghĩ, càng nghĩ lòng càng rối bời không muốn nghĩ tiếp nữa, chuyện của người khác, tự nhiên sẽ có an bày, hà tất chi phải lao tâm khổ trí suy nghĩ chứ?
Hương thơm gỗ đàn, xuyên qua song cửa sổ, nhẹ nhàng bay đi.
Bên ngoài bỗng vang lên thanh âm bẩm báo chói tai, đưa mắt nhìn sang, hóa ra là A Phúc: “Thù tu nghi tiếp chỉ.” Mọi người dùy ta quỳ xuống: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Thù tu nghi, Nam Cung Huyên, tính tình hiền hậu thiện lương, thông hiểu y thư lễ nghĩa, cao quý lại biết cư xử hòa nhã, làm việc cẩn trọng, cần kiệm, thấu hiểu nỗi lòng của trẫm. Sắc phong làm chiêu nghi, khâm thử!”
“Tạ ơn thánh thượng long ân.” Ta lĩnh chỉ.
“Xu chiêu nghi, một lần tấn chức hai bậc, rất hiếm có ở triều ta.”
“Làm phiền công công. Liên Tâm.” Liên Tâm lên tiếng trả lời, mang đến một thỏi bạc, chậm rãi đặt vào trong tay A Phúc.
“Nương nương khách khí.” Ngoài miệng chối từ nhưng vẫn đưa tay nhận lấy: “Nương nương, nô tài mới biết được ngài vì chuyện của hoàng tử Mạc Trạch mà phiền lòng, bệ hạ vẫn không nỡ bỏ ngài. Có một số việc, bệ hạ tự có sắp xếp.”
Bất quá chỉ là những lời nói trấn an, sao có thể tin được chứ?
“Những thứ bệ hạ ban cho, sẽ đưa tới trước hoàng hôn ngày hôm nay.” Ta gật đầu tỏ vẻ đã biết.
“Nương nương, lúc rảnh rỗi hãy đến Hoàn Thục Đường chăm nom bệ hạ nhé. Đã mấy ngày rồi hoàng thượng chưa ra ngoài, mỗi ngày sau khi tan triều đều quay về Hoàn Thục Đường ngay.”
“Công công, đi đường cẩn thận, việc này ta đã biết.”