– Nhân giới? Sư phụ, Nhân giới sẽ như thế nào ạ? – Hai mắt Hoa Tiểu Nghiên sáng lấp lánh tràn ngập tính tò mò của trẻ em.
– Con đi thì sẽ biết.
– Sư phụ, người có đi cùng không ạ?
– Vi sư vốn định cho con đi lịch lãm một mình, nhưng lại lo lắng con là lần đầu tiên đến Nhân giới, có rất nhiều chuyện không hiểu, cho nên vẫn là vi sư dẫn con đi thôi.
Nghe vậy, trái tim của Hoa Tiểu Nghiên vui sướng đập liên hồi, nàng mừng rỡ quơ tay múa chân giống như một con sóc nhỏ nói.
– Tiểu Đom Đóm, ta nói cho ngươi nghe một chuyện rất quan trọng!
Sau khi trở lại phòng, Hoa Tiểu Nghiên liền nhìn không được đem tin tốt này nói cho Đom Đóm nghe.
– Ai ai, có chuyện gì còn quan trọng hơn so với giấc ngủ của ta?
Đom Đóm nằm dài trên ly trà, một chân thảnh thơi để xuống nước đong đưa, có vẻ rất thích thú.
Hoa Tiểu Nghiên vui sướng nói:
– Sư phụ, sư phụ muốn dẫn ta đi Nhân giới.
Đom Đóm ngáp một cái, lười biếng hỏi:
– Cái này có gì ghê ghớm? Nhân giới nhiều yêu ma quỷ quái, không yên tĩnh bằng thanh Diễn sơn.
– Tiểu Đom Đóm, chẳng lẽ ngươi từng đi qua Nhân giới rồi à?
Đom Đóm bộ dạng không nói gì:
– Nhân giới cách nơi đây rất gần, chỉ là Bạch Lăng đại đế đã thiết lập kết giới, làm cho Thanh Diễn sơn cách ly với thế giới bên ngoài mà thôi.
– Cách ly? Vì sao sư phụ lại phải thiết lập kết giới?
– Còn không phải là bởi vì ngươi… – Đom Đóm muốn nói lại thôi.
– Vì ta? Sao lại vì ta? – Hoa Tiểu Nghiên nhanh chóng hỏi.
– Bởi vì, bởi vì… – Đom Đóm rối rắm tìm cớ,
– Bởi vì ngươi rất bướng bỉnh, Bạch Lăng đại đế sợ ngươi làm hại nhân gian.
Nói xong Đom Đóm thở dài một hơi nhẹ nhõm, may là không có đem bí mật tiết lộ ra ngoài, nếu để cho nàng biết Bạch Lăng đại đế là vì phòng ngừa người của Ma giới lên núi tìm nàng mới thiệt lập kết giới, theo như tính cách của Hoa Tiểu Nghiên nhết định sẽ hỏi rõ ràng mọi chuyện, đến lúc đó chỉ sợ là sẽ hại nàng lại hại mình.
Sáu ngàn năm trước, Ngọc Đế đã hạ chỉ, từ nay về sau, không được phép nhắc lại chuyện của ma tôn, ai dám vi phạm, sẽ bị loại bỏ tiên cốt, biếm xuống thành người phàm!
– Làm hại nhân gian? Ta có khủng bố như vậy sao?
Hoa Tiểu Nghiên chu môi, trong lòng nàng rất rõ ràng, những năm này nàng khi dễ những tiên thú dịu ngoan trên núi là không đúng, nhưng đây là bởi vì sau khi nàng phạm sai lầm, sư phụ sẽ dạy dỗ nàng, chỉ có lúc sư phụ giáo dục nàng mới nói nhiều nhất. – Ta muốn theo ngươi đi Nhân giới!
– Không phải ngươi rất quen thuộc với Nhân giới sao? Nếu đã nói không yên tĩnh bằng Thanh Diễn sơn, kia vì sao còn muốn đi?
Hoa Tiểu Nghiên giận dỗi giống như hài tử vậy quăng cho hắn một ánh mắt xem thường.
– Ta chưa từng đi Nhân giới, tất cả đều là nghe đồng là đồng loại của ta nói, ngươi dẫn ta đi theo học hỏi thêm kiến thức đi!
Đom Đóm nhỏ giọng cầu xin nói.
Ngày kế tiếp, trên dãy núi cao nhất, Hoa Tiểu Nghiên vui vẻ đi theo sau lưng Bạch Lăng đại đế, theo thói quen giơ tay cầm lấy tay áo của hắn, nheo ánh mắt lại suy nghĩ, cuối cùng cũng to gan nhẹ nhàng cầm tay hắn. Bạch Lăng đại đế cúi đầu nhìn Hoa Tiểu Nghiên, đôi mắt sạch sẽ không nhìn ra cảm xúc gì, tay của Bạch Lăng đại đế lạnh lẽo, lại làm tê dại hai tay nàng. Chân Hoa Tiểu Nghiên run nhè nhẹ, thấy được sư phụ nhìn chính mình, nàng ngẩng đầu lên, cố gắng dùng nụ cười thiên chân vô hại nhìn hắn. Bạch Lăng đại đế cũng không lên tiếng, âm thầm thi triển linh lực, một dòng khí mà Hoa Tiểu Nghiên không cảm nhận được chạy từ bàn tay nhỏ bé của nàng lên thẳng trái tim, Bạch Lăng đại đế cảm nhận được đoàn ma chướng trong cơ thể của nàng vẫn bị phong ấn kỹ càng như trước mới yên tâm thu hồi linh lực. Sau khi lại làm một thuật ẩn thân, Bạch Lăng đại đế liền mang theo Hoa Tiểu Nghiên bay ra khỏi kết giới mà mình thiết lập.
Bạch Lăng đại đế mang theo Hoa Tiểu Nghiên đáp xuống trên một cái ngã tư đường, ánh mặt trời sáng lạn chiếu vào những bức tường xanh đỏ, Hoa Tiểu Nghiên nhìn mái cong nhà đột nhiên giơ ra, những tấm bảng chiêu bài cao cao, những chiếc xe ngựa chạy chầm chậm kia, còn có người đi đường nhiều như nước chảy, nàng thích ý hé ra gương mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu, trong lòng kích động vô cùng, mở miệng hỏi:
– Sư phụ, đây là Nhân giới sao?
– Phải.
Hoa Tiểu Nghiên nhìn mọi thứ ngây người, nàng chưa từng gặp trường hợp long trọng như vậy qua, chưa từng gặp nhiều người như vậy, nàng giống như một em bé mới sinh vậy, tò mò đánh giá thế giới của con người này.
Trên ngã tư đường truyền đến tiếng rao to của những người bán hàng hấp dẫn nàng. Đi ngang qua những chỗ bán đồ ăn vặt làm nàng nhìn đến chảy nước miếng.
– Tiểu cô nương, có muốn mua điểm tâm không?
Người bán hàng tươi cười nhìn nàng nói.
Hoa Tiểu Nghiên nghe hắn nói chuyện, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên, trong suy nghĩ của nàng, chỉ có quỳnh doa ngọc lộ là đồ ăn ngon nhất, nhưng món đồ ăn trước mắt này lại có vẻ ngọt ngào hấp dẫn vô cùng, rốt cuộc nàng cũng không chịu được dụ hoặc, đưa tay cấm lấy một miếng bánh đậu xanh, chậm rãi bỏ vào trong miệng nhấm nháp ăn.
– Sư phụ, đây là cái gì vậy, ăn rất ngon nha! – Nàng ăn xong một miếng bánh đậu xanh, còn chưa đã thèm liếm liếm ngón tay.
Bạch Lăng đại đế lẳng lặng nhìn nàng, khoé miệng giương lên một nụ cười tuyệt mỹ, nhẹ nhàng lau đi vụn bánh còn dính trên miệng nàng, nhẹ giọng nói:
– Cái này, tên là bánh đậu xanh.
Đúng vậy, Hoa Tiểu Nghiên không có nằm mơ, vừa rồi sư phụ ôn nhu lau khoé miệng nàng, hơn nữa lại còn nở nụ cười! Nụ cười của sư phụ giống như tảng băng ngàn năm không biến đột nhiên tan chảy, giống như Tuyết Liên vạn năm bỗng nhiên nở rộ trong nháy mắt, nụ cười này làm người ta tâm thần nhộn nhạo, không thể tự kềm chế được. Hoa Tiểu Nghiên có loại xúc động muốn rơi nước mắt! Đây là nụ cười của sư phụ đối với nàng, chỉ thuộc về một mình nàng!
Bạch Lăng đại đế biến ra bạc, mua một ít bánh đậu xanh.
– Tiểu Nghiên, cầm ăn đi.
Hoa Tiểu Nghiên ngây ngốc cầm lấy bánh đậu xanh trong tay Bạch Lăng đại đế, trong lòng có một loại tình cảm không hiểu đang kích động….
——– Phân Cách Tuyến ——–
Bạch Lăng đại đế thiên
Ma Tôn là một đối thủ rất khó đối phó, sáu ngàn năm trước quyết đấu với nàng, lúc nàng bị thương nặng, câu nói cuối cùng với ta là:
– Bạch Lăng, ta yêu ngươi hơn năm trăm năm, ngươi có bao giờ từng động tâm với ta không? – Nghe một vấn đề như sấm sét đánh xuống vậy, ta có chút giật mình, thật ra từ đầu đến cuối ta vẫn không có đem tình yêu theo lời nói của nàng để trong lòng, chỉ xem như đây là một chuyện cười. Nhìn bộ dạng nàng hấp hối, cũng không biết nên trả lời nàng như thế nào, ta là một người quen cao ngạo, luôn là không hiểu tình tình yêu yêu nam nữ, chỉ phải nói ra suy nghĩ trong lòng. Nàng nở nụ cười thê thảm…
Sau đó, nàng lấy bộ trạng trẻ em mới sinh buông xuống thế gian, nhìn nàng, ta ngây người trong nháy mắt, trong lúc nhất thời không thể đem tiểu hài tử đáng yêu này liên tưởng đến nàng lúc trước cười đến thê thảm, làm ta áy náy như vậy, ta có chút không biết làm sao ôm tiểu tử đáng yêu này lên, làm sư phụ của nàng, ta đặt cho nàng một cái tên, gọi là Hoa Tiểu Nghiên. Tên không có ý nghĩa đặc biệt, chỉ cần dễ nhớ dễ kêu là được, tiểu tử kia cười đến thật vui vẻ ta chỉ biết là nàng rất hài lòng với cái tên ta đặt cho nàng. Cuối cùng làm ta kinh ngạc là, nàng thế nhưng lại dám thừa dịp ta đang nói chuyện, hôn lên mặt ta, lúc ấy, ta chỉ xem là trò đùa, cũng có chút bất đắc dĩ với hành động làm kinh hãi thế gian này của nàng, vì ngại mặt mũi, nên đã đem nàng quăng vào ống tay áo, nhưng là trong lòng ta rõ ràng chính mình không có chán ghét nàng, có thể là cảm giác yêu thích của một sư phụ đối với đồ nhi. Lần đầu tiên thu đồ đệ, ta vẫn là rất vừa lòng.