Đế Quân

Chương 1177: Khiêu chiến (2)



Đây tuyệt đối không phải biểu hiện tu luyện bình thường.

Tử Huyên nhẹ giọng cười cười, nhìn qua mọi người, sau đó nói:

- Trường Tôn muội muội, Thần Dạ đã từng nói với chúng ta, tại Đại Hoa hoàng triều, hắn kiêng kỵ nhất chính là ngươi, ngươi quả nhiên tâm tư quá nhiều...

Ông!

Lời còn chưa dứt, trong đó Huyền Lăng công chúa, Trường Tôn Nhiên, U Nhi... Mấy người khác đều cảm giác da đầu run lên, cảm giác đau lòng như bị ngàn vạn cây kim đâm vào tim.

Tử Huyên không thể nghi ngờ là thừa nhận chính cô ta có thủ đoạn tu luyện khác!

Bản thân nàng là người mang tà tâm loại, ngày nay dùng tới thủ đoạn không nên dùng, Tử Huyên nàng cơ hồ là dùng mạng của mình đổi lấy thực lực cường đại, mà sở dĩ làm như vậy tất cả đều là vì Thần Dạ!

- Tử Huyên tỷ tỷ, ngươi không nên làm như vậy, ngươi không thể mang áp lực mang cả lên người của mình.

Huyền Lăng giọng run run, không đành lòng nhìn qua Tử Huyên.

Huyền Lăng tự nhận rất yêu Thần Dạ, thế nhưng mà so ra kém Tử Huyên...

- Ta đã không có quá nhiều thời gian, mà các ngươi vẫn còn, cho nên...

Tử Huyên lạnh nhạt nói:

- Ta muốn cho các ngươi có nhiều thời gian, chỉ có làm như vậy, ta mới có thể yên tâm rời khỏi thế giới này, nhìn thấy hy vọng xuất hiện...

Trong linh hồn giới, dưới sự dẫn dắt của Thiên Đao, Thần Dạ dùng tốc độ như thiểm điện tiến lên, nhưng mà ấn ký kia tồn tại mơ hồ, tốc độ càng cực nhanh, thời điểm Thần Dạ tới thì nó cực kỳ xa xôi.

Qua mấy lần thì Thần Dạ phát hiện, ấn ký này cố ý dẫn dạo hắn tới một nơi nào đó, nếu không dùng tốc độ của ấn ký muốn rời đi thì hắn không thể làm gì.

Nếu thật là như vậy... Thiên Đao lập tức dừng lại tại chỗ không nhúc nhích, quả nhiên ấn ký kia cũng ngừng lại, không chỉ có như thế, trong cảm ứng của Thần Dạ ấn ký trở nên rõ ràng một ít, ít nhất là không có hư vô mờ mịt.

- Đao linh, xem ra ta đã khiến chưởng khống giả linh hồn giới này sinh ra hứng thú rồi.

Sau một lát Thần Dạ lạnh nhạt cười nói.

Nghe vậy đao linh càng thêm trọng, nói:

- Chủ nhân, nếu thật là như vậy, con đường về sau càng khó đi, mà ngươi sẽ có khiêu chiến mới.

- Khiêu chiến mới?

Thần Dạ tươi cười một lát, hiện tại đã xảy ra quá nhiều chuyện, đều phát triển theo suy nghĩ của hắn, như vậy ý nghĩa phu thê Phong Ma không có gặp chuyện không may.

Tâm của Thần Dạ tới bây giờ cuối cùng là có thể buông lỏng, nếu phu thê Phong Ma không có việc gì, vậy chưởng khống giả linh hồn giới lại muốn chơi trò chơi với mình, vậy cũng nên chơi với nó một hồi.

Mặc kệ kết quả cuối cùng là cái gì, trong khoảng thời gian này chưởng khống giả cũng không lấy mạng của mình, vậy cũng nhân cơ hội này tận lực tăng tu vị của mình lên.

Cho tới bây giờ, Thần Dạ cũng không phải là người buông tha, cho dù chưởng khống giả linh hồn giới mạnh cỡ nào, trận chiến này Thần Dạ cũng không buông bỏ.

- Chúng ta theo sau!

Bá!

Bạch sắc quang mang bay nhanh như thiểm điện đuổi theo ấn ký kia, lao nhanh về khu vực không biết.

Thời gian trôi qua thật nhanh, đến cuối cùng Thần Dạ cũng cảm thấy thời gian trôi qua chậm lại, bởi vậy cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, rốt cục một lúc nào đó đã bắt kịp ấn ký nho nhỏ kia.

Nhưng mà vào lúc này nó hóa thành một đạo ấn ký, cánh cửa không gian khổng lồ xuất hiện trước mặt Thần Dạ.

Cánh cửa mở rộng ra, phóng mắt nhìn qua là kết nối với nơi sâu nhất trong vũ trụ, không có cuối cùng, càng không có chút khí tức sinh mệnh chấn động nào.

Cánh cửa lớn này thậm chí không phát ra nửa điểm khí tức nào cả, cơ hồ tất cả lực lượng linh hồn phải cách xa cánh cửa cả ngàn mét, khiến khu vực này biến thành chân không.

Trầm mặc một lát, Thần Dạ hỏi:

- Bổn mạng hồn phách, có cảm thấy kỳ lạ gì không?

Trong không gian ý thức, bổn mạng hồn phách trầm giọng nói:

- Không có, trong đó giống như tuyệt địa, không có chút khí tức nào, không có gì tồn tại, đáng sợ nhất là nơi đây mặc dù là tuyệt địa, nhưng mà vẫn khiến người ta có cảm giác nguy hiểm, thế nhưng mà cũng không có.

Nghe vậy Thần Dạ ngưng trọng nói:

- Nghĩ đến trong đó là nơi của chưởng khống giả thế giới linh hồn, hơn nữa cũng có thể tìm được phu thê Phong Ma.

- Vậy thì bản tôn tiến vào đi!

Bổn mạng hồn phách nói ra:

- Tuy đây là nơi không nên vào, nhưng bởi vì trong thế giới linh hồn, ta hoặc nhiều hoặc ít cảm ứng được nếu có thể thành công sống sót ra khỏi nơi đây, tốc độ tăng lên của ta sẽ rất nhanh.

- Tự nhiên là phải vào rồi!

Thần Dạ càng cảm thấy do dự, hắn cười lên và lướt đi, thân hình rất nhanh chui vào thông chợt ấn ký biến mất trong cánh cửa không gian.

Phiến hư không này khôi phục lại như bình thường, vô số lực lượng linh hồn tuôn ra, làm cho không gian nơi này không có gì khác nơi chung quanh.

Bá!

Bạch sắc quang mang chói mắt hiện ra thật nhanh trong hư vô, nhưng mà nó quá mức đáng sợ, thế cho nên hào quang này sáng ngời chói mắt, chẳng khác gì ánh sao.

Trong hào quang lập lòe, Thần Dạ chân đạp Thiên Đao tiến lên như thiểm điện.

Bởi vì thời gian quá dài, mà hoàn cảnh chung quanh không có biến hóa gì, thủy chung vẫn như một cho nên không thấy cuối thông đạo là nơi đâu, Thần Dạ không chỉ cảm giác hư không chung quanh không tồn tại, ngay cả thời gian cũng không tồn tại.

Trong thông đạo này, Thần Dạ cảm giác mình giống như đang ở trong cái lồng kín, nơi đây trầm tĩnh và bất động bao phủ các nơi, bản thân cũng không có nửa điểm tinh thần.

Khát vọng khiêu chiến vừa rồi khi tiến vào trong không gian này lập tức biến mất, trong thông đạo này chẳng có gì khác cả.

May mắn có Thiên Đao cùng Cổ Đế điện làm bạn, còn có thể trò chuyện với Thần Dạ.

Tôn Huyền cảnh giới cao thủ, một lần bình thường tu luyện bế quan, sẽ là mấy tháng, thậm chí càng lâu, mà thôi Thần Dạ tâm tính, càng là không thể nào chịu đựng không nổi cô độc.

Võ đạo chi lộ, từ trước tới nay đều là cô độc, chỉ có chịu đựng những cô độc này mới phá kén thành bướm, nhất phi trùng thiên.

Nhưng mà cô độc cũng cần điều kiện.

Trời sinh vạn vật đều có linh tính, một bông hoa một cọng cỏ ai cũng như thế, trong không gian vật chất có đủ linh tính, nhưng nơi đây không có...

Cô độc như thế khiến người ta không thoải mái.

Nhưng trong thông đạo này hư không chẳng tồn tại, ngay cả thời gian cũng biến mất, phần cô độc này mới chính thức là cô độc.

Nếu ở trong hoàn cảnh này thời gian quá dài, bất luận người nào cũng sẽ điên mất, mặc dù là võ giả không có khả năng cả đời ở lại trong không gian như vậy!

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tóm lại Thần Dạ trên Thiên Đao đang chán nản, ánh mắt của hắn không còn linh động như xưa, trong đó tràn ngập tang thương của tuế nguyệt, là dấu vết già nua!

Một bông hoa môt thế giới, một lá cây một bồ đề, một ngày muôn đời sinh!

Hiện tại Thần Dạ biểu hiện ra cảm giác như thế, hắn giống như lão già sắp đi tới bước cuối cùng, mang chuyện ngày hôm qua tái diễn lại, cũng hoàn cảnh, cũng thời gian, cũng tính mạng, chúng biến mất trong thông đạo này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.