Nhìn số lượng khí tức hoang vu nồng đậm như vậy, lại đáng sợ như thế, dù cho người mang theo đại địa bổn nguyên chi tâm trong người, dưới sự tiến công của khí tức hoang vu, Thần Dạ vẫn có thể bị động phòng ngự, Phong Ma và Liễu Nghiên làm thế nào vượt qua được đây?
Tuy Phong Ma là người thừa kế Thanh Đế và có thủ đoạn riêng, nhưng mà Thần Dạ đủ khả năng tưởng tượng ra Liễu Nghiên càng có được thiên thánh thân thể, có thể thi triển thần thông càng thần kỳ.
Nhưng mà khí tức hoang vu cắn nuốt sinh cơ như vậy, nó lại là tinh hoa của con người, khiến người ta không còn sinh cơ trong thời gian ngắn, thủ đoạn này nếu như không có sinh cơ bừng bừng đối kháng, tuyệt đối không cách nào thừa nhận được, mặt khác bất luận thủ đoạn gì cũng không được.
Có lẽ phu thê Phong Ma gắn bó gần nhau, nương tựa vào phu thê đồng tâm thi triển thủ đoạn không ngờ, nhưng nếu kiên trì như thế mãi thì cũng không có khả năng sống sót nổi.
Lại nói chưởng khống giả linh hồn giới dường như muốn làm một việc gì đó, Thần Dạ không thể quan tâm an nguy phu thê Phong Ma quá nhiều.
Bởi vì chính hắn hiện tại cũng lâm vào nguy cơ sinh tử, Thần Dạ tin tưởng, phu thê Phong Ma nhất định có thể vượt qua.
Từ nhỏ đã có được thiên thánh thân thể, biết rõ sinh mạng cả đời không cách nào làm người thường, nhưng Liễu Nghiên vẫn kiên trì đau khổ như trước, thề phải vì phụ thân chế tạo ra một bầu trời tự do, tâm tính của Liễu Nghiên vô cùng cứng cỏi.
Mà Phong Ma xuất thân kém cỏi, thiên phú tu luyện không tính là ưu tú, nhưng cho dù có như vậy thì hắn vẫn có thể xông lên đệ nhất danh.
Thần Dạ có thể tưởng tượng có thể tới thành tựu như vậy, Phong Ma phải trả giá bằng máu và mồ hôi, năm đó Thần Dạ hắn căn cơ bị phế, đến cuối cùng vẫn có thể bước vào con đường tu luyện, quá trình gian khổ này cũng không kém gì.
Đã có thể làm tới tình trạng này, tâm tính kiên trì của hắn không phải người nào có thể so.
Hai phu thê ở cùng với nhau, đồng tâm đồng đức, Thần Dạ đã có thể đi vào trong linh hồn giới này, phu thê của bọn họ chắc chắn sẽ tới được đây.
Nhưng mà ứng phó khí tức hoang vu ở đây cũng không dễ dàng như vậy.
Cho dù Thần Dạ có được đại địa bổn nguyên, cũng không dám nói, dưới khí tức hoang vu trùng kích có được an toàn gì đáng nói
Thân thể tỏa ra chân long màu xanh sẫm đang toàn lực quấn lấy mãnh hổ màu xám tinh lực vẫn dồi dào, đang tiến hành oanh kích không mệt mỏi.
Trong quá trình chúng va chạm thì chấn động sinh ra, nhanh chóng phát ra ngoài, khí tức sinh cơ bừng bừng và khí tức hoang vu không ngừng tương dung, va chạm mãnh liệt với nhau.
Xùy!
Thời điểm chúng va chạm vào thân thể của nhau, huyền khí trong đan điền tuôn ra, lập tức hóa thành lực cắn nuốt không gì sánh kịp thôn phệ toàn bộ khí tức tương dung này.
Những khí tức này xem như sinh cơ, hơn nữa sau khi chúng bị thân thể Thân Dạ cắn nuốt cũng không có nổ tung, càng không có phản kháng quá lớn, mà là nhanh chóng bị thôn phệ, chuyển hóa làm năng lượng tinh thuần chạy dọc theo kinh mạch, rất nhanh đã chạy khắp toàn thân.
Lúc này có thêm lực cắn nuốt trợ giúp, Thần Dạ chẳng những tiếp nhận lực lượng khí tức đại địa bổn nguyên và khí tức hoang vu va chạm mãnh liệt, càng mượn nhờ lực lượng này tăng tiến tu vị bản thân và rèn luyện thân thể.
Nếu như bài trừ thì thời khắc cuối cùng khí tức hoang vu sẽ đại thắng, do đó mang tới nguy hiểm không biết trước với Thần Dạ, đối với Thần Dạ mà nói hai khí tức này công kích lẫn nhau lại thành toàn cho hắn.
Thời gian trôi qua từng chút, khí tức năng lượng của cả hai từ từ yếu bớt, nhưng mà chúng công kích chưa từng qua lần nào, chuyện này khiến Thần Dạ bối rối.
Không cách nào đánh tan khí tức hoang vu, mặc dù là không thắng không bại, đối với Thần Dạ mà nói đều thực sự không phải là chuyện tốt gì, bởi vậy kết quả này chẳng khác gì Thần Dạ phải vĩnh viễn ở lại đây.
Nghĩ đến đây, Thần Dạ mới phát hiện có lẽ khí tức hoang vu xuất hiện không phải là làm cái gì với hắn, mà là vây ở chỗ này một đời một thế!
Trong cả thế giới tràn ngập khí tức hoang vu, bất tử bất diệt, vô cùng vô tận, nó có ủng hộ mạnh mẽ, muốn đả bại nó thậm chí đi ra ngoài là không thể nào.
Vừa sinh ra suy nghĩ này, tâm thần của Thần Dạ có chút xiết chặt, lôi đan mang theo lực lượng lôi đình cuồn cuộn, trực tiếp lướt qua mãnh hổ do khí tức hoang vu hóa thành, cùng lúc đó lực cắn nuốt cũng hóa thành lôi đình chi lực dung nhập và lôi đan.
- Bổn mạng hồn phách, cho lôi long ra đi!
Oanh!
Một tiếng nổ tung vang lên, lôi long giương nanh múa vuốt trùng kích mà ra, rống giận tiến ra khỏi lôi đan, bản thân nó là lôi điện chi lực tinh thuần biến thành, cũng đều bị Thần Dạ luyện hóa.
Rầm rầm!
Vạn đạo lôi đình chi lực từ trong lôi đan bắn ra ngoài, lực lượng mênh mông cuồn cuộn hóa thành tấm lưới lôi đình to lớn bao phủ các nơi.
Xùy!
Trong cùng một thời gian, đại địa bổn nguyên biến thành chân long, hiển nhiên cũng hiểu rõ tâm tư của Thần Dạ, lúc này bản thể biến thành chân long dùng uy thế không gì cản nổi xuyên qua lôi đình, sau đó bước đầu tiên trùng kích khí tức hoang vu.
Bồng bồng!
Hai đạo lực lượng một trước một sau trực tiếp bức lui khí tức hoang vu biến thành mãnh hổ, hào quang đáng sợ ảm đạm đi nhiều.
Lực lượng lôi đình, vạn đạo hàng lâm, thế công đáng sợ này đánh khí tức hoang vu tan tác, cho dù không ngừng được viện trợ nhưng vẫn không cách nào có thể vượt qua tấm lưới lôi điện.
Thời điểm đại địa bổn nguyên xuất bản thể oanh kích khí tức hoang vu, sinh cơ đậm đặc bao phủ, lúc này không phỉa tiến hành công kích lần thứ hai, mà là cực lực đồng hóa.
Hiển nhiên đại địa bổn nguyên cũng phi thường rõ ràng, trong lúc đại chiến với khí tức hoang vu kia không thể cho đối thủ có nửa điểm thở dốc, như vậy phương pháp trước tiên không thể thực hiện được.
Có lực lượng lôi đình phong tỏa, đại địa bổn nguyên cường lực đồng hóa, khí tức hoang vu càng ngày càng gian nan, mãnh hổ hư ảo lúc này đầy thần sắc kiêng kị.
Nhưng nó cũng biết sứ mạng của nó, bởi vậy thời điểm bị áp chế không có đường lui, hai mắt mãnh hổ bắn ra sát khí lạnh thấu xương.
- Cút!
Thần Dạ phát hiện khí tức hoang vu biến hóa đầu tiên, tâm thần phát lạnh, cũng thúc dục chân long lao tới, thời điểm tiếng rống phẫn nộ vang vọng, lực lượng linh hồn bàng bạc từ trong không gian ý thức tuôn ra, hóa thành một thiết quyền công kích mãnh hổ.
Một kích này dường như khí tức hoang vu không ngờ được, bởi vậy nó không thể né tránh, ngay cả lực lượng linh hồn cũng có thể công kích nó.
Bổn mạng hồn phách không ngừng luyện hóa năng lượng linh hồn, căn bản cũng không có biện pháp trợ giúp Thần Dạ, nhưng mà vào lúc này Thần Dạ cũng bất chấp những lực lượng linh hồn kia uy hiếp, so sánh cả hai thì khí tức hoang vu uy hiếp lớn hơn, phải giải quyết nó trước tiên mới được.
Con mãnh hổ bị oanh kích liên tục đã nổ tung.
Ông ông!
Hư không không ngừng lắc lư cái kia bao vây lấy Thần Dạ, khí tức hoang vu giống như kén tằm giờ này khắc này sôi trào lên, chúng lại nhanh chóng phóng vào trong người Thần Dạ, hiển nhiên chúng không có tính toán thừa nhận thất bại như vậy