Thần Dạ cho tới bây giờ cũng không phải người câu nệ tiểu tiết, có thể thấy phu thê bọn họ bình an không có chuyện gì, vui sướng trong đó thật khó nói hết.
- Nói đùa, thê tử của ta, sao có thể cho ngươi ôm? Muốn xằng bậy ah, mơ tưởng!
Phong Ma nói đùa một câu, tâm tình tự nhiên cũng rất tốt, nhưng mà lại cản lấy Thần Dạ, cũng không muốn hắn ôm Liễu Nghiên, hắn thật ghen.
Thấy hắn hành động như thế, Thần Dạ nhíu mày một cái...
Ánh mắt Thần Dạ lướt qua Phong Ma, nhìn qua Liễu Nghiên sau lưng thật sâu, trong lúc này phía chân trời có gương mặt hư ảo giống như cự thần viễn cổ lơ lửng ở đó, làm cho Thần Dạ không có thời gian đi lo lắng nhiều cái gì, may mắn đây là khảo nghiệm cuối cùng, sau khi chấm dứt nói sau cũng không muộn.
Nhìn qua chân trời, cái kia gương mặt hư ảo khổng lồ là do lực lượng linh hồn khổng lồ tạo thành, khí tức linh hồn to lớn từ trong gương mặt này tỏa ra mênh mông như nước.
Bị gương mặt hư ảo nhìn chằm chằm, dùng cảnh giới hồn biến của Thần Dạ cũng cảm ứng được trong không gian ý thức, bổn mạng hồn phách đang run lấy, đó là cảm giác yêu thú nhìn thấy chân long.
Uy áp đáng sợ khiến Thần Dạ kìm lòng không được bắt đầu rung động, chưởng khống giả linh hồn giới xác thực không thể địch nổi
- Ha ha, hoan nghênh các ngươi đi tới trò chơi linh hồn giới tử vong luân hồi.
- Linh hồn giới.
Ánh mắt Phong Ma cùng Liễu Nghiên lập lòe, hiển nhiên phu thê bọn họ lần đầu tiên nghe được cái tên này.
Từ trên cao nhìn qua ba người, đồng tử của gương mặt hư ảo có tinh quang hiện ra, giọng nói mang theo vài phần hoài niệm:
- Các ngươi là đợt người thứ hai nhìn thấy bổn tọa, chỉ có bốn người nhìn thấy bổn tọa, rất nhiều năm qua, bổn tọa đã quên có người như thế.
- Bốn người, cũng là nói trước chúng ta còn có khác một người đi tới đây sao?
Đột nhiên Thần Dạ nhớ tới, đao linh đã từng nói qua trong vô số năm trước, Cổ Đế còn chưa từng xưng đế thì có một bằng hữu lâm vào linh hồn giới, lúc ấy Cổ Đế từng thử đi cứu viện, nhưng cuối cùng thực lực không đủ, không thể cứu bằng hữu ra.
Hẳn là người đầu tiên đi tới đây trước bọn họ chính là bằng hữu của Cổ Đế, chuyện này đúng là quá trùng hợp rồi.
Thần Dạ không rõ ràng có phải trùng hợp như vậy hay không, nhưng hắn vẫn hiểu linh hồn giới xuất hiện cực kỳ hiếm thấy, có lẽ nhìn chung trong vô số năm lịch sử đây là lần duy nhất hiện cùng một chỗ cũng không chừng.
Nếu như đây chính là cơ hội, Thần Dạ đều tin tưởng chỉ cần đi qua thì sẽ có dấu vết lưu lại, mặc dù đã tan thành mây khói, dụng tâm tìm kiếm cũng có thể tìm được người biến mất từng lưu dấu vết lại nơi đây.
Thân là bằng hữu Cổ Đế, Thần Dạ càng thêm tin tưởng vị tiền bối ngộ nhập vào linh hồn giới nhất định cũng không phải thế hệ hời hợt.
Chưởng khống giả linh hồn giới không có để ý tới Thần Dạ hỏi thăm, nhìn qua ba người, cười nói:
- Trong khoảng thời gian này, chắc hẳn các ngươi đã lấy được chỗ tốt từ bổn tọa, hiện tại là thời điểm trả lại cho bổn tọa rồi.
- Ngươi có ý tứ gì?
Liễu Nghiên nhẹ giọng quát, thân hình lướt tới, xuất hiện trước mặt Thần Dạ cùng Phong Ma, nghiêng nhìn phía chân trời, hành động này có ý nghĩa bảo hộ hai người sau lưng, làm cho Thần Dạ lúc này nhíu mày.
Thực lực của Liễu Nghiên không dưới Thần Dạ cùng Phong Ma, tăng thêm có được thiên thánh thân thể, thời điểm mấu chốt có thể phát huy thực lực mạnh mẽ, không thể dự đoán, hình dung thâm bất khả trắc cũng không đủ.
Thế nhưng mà Liễu Nghiên bây giờ can thiệp vào, không thể không khiến Thần Dạ chú ý.
- Có ý tứ gì?
Chưởng khống giả linh hồn giới ngẩn người, dường như hắn cũng không biết rốt cuộc là cái gì, trầm mặc một hồi lâu thì ánh mắt đặt lên người Thần Dạ, chậm rãi nói ra:
- Khi hai người này téến vào đây, ngươi sớm đã biết rõ nơi này là linh hồn giới, như vậy ngươi đã từng nghe nói qua lời của bổn tọa là có ý gì.
Nghe vậy ánh mắt Thần Dạ khẽ run lên, suy tư một lát thì ngưng trọng nói:
- Ngươi muốn chính là bổn mạng hồn phách của chúng ta.
- Không sai!
Chưởng khống giả linh hồn giới cười nói:
- Nơi này là linh hồn giới, hấp thu chính là hấp thu bổn mạng hồn phách của sinh linh thiên địa, đương nhiên, muốn bị bổn tọa hấp thu vậy cũng phải bổn tọa để ý, nếu không các ngươi tưực tiếp hóa thành lực lượng linh hồn ở Táng Hồn sơn mạch từ lâu rồi.
Nghe lời như thế, Thần Dạ ba người lập tức hiểu rõ.
Trong Táng Hồn sơn mạch, linh hồn chi lực cực kỳ tinh khiết, thậm chí có thể huyễn hóa thành sinh linh như hồn ảnh.
Một khi có người ngộ nhập Táng Hồn sơn mạch, lực lượng linh hồn cường đại, hoặc là có không gian phát triển rất lớn, như vậy sẽ dẫn động lực lượng linh hồn trong Táng Hồn sơn mạch công kích.
Không chịu nổi sẽ thân tử đạo tiêu, thân thể hóa bùn, bổn mạng hồn phách dung nhập vào trong lực lượng linh hồn, mà tiếp nhận được những lực lượng linh hồn này công kích cùng với hồn ảnh công kích thì mới được tán thành.
Cái gọi là tán thành, tự nhiên chính là bị hút vào trong linh hồn giới.
Trong linh hồn giới, khảo nghiệm đầu tiên chính là nhìn ngưi phải chăng có thể bảo hộ bổn mạng hồn phách không bị mang đi hay không, làm được điểm này mới tính toán có tư cách sinh tồn trong linh hồn giới, tiếp theo có thể từ trong sức mạnh linh hồn cường đại lớn mạnh bổn mạng hồn phách của bản thân.
Sau đó gương mặt hư ảo khổng lồ sẽ xuất hiện, dẫn dắt người thông qua khảo nghiệm đi qua cái gọi là thông đạo không gian, ở đó cảm ngộ lực lượng.
Đi tới bước này phải đối mặt với khí tức hoang vu.
Sau khi trải qua tất cả khảo nghiệm này, Thần Dạ ba người hiện tại rất rõ ràng được lợi lớn nhất là bổn mạng hồn phách của bản thân.
Không đề cập tới phu thê Phong Ma cùng Liễu Nghiên, đơn thuần Thần Dạ tuy bổn mạng hồn phách tăng cảnh giới lên, cũng không phải tiến bộ rõ ràng, thế nhưng mà tu hành trong linh hồn giới hai năm qua, nếu như đổi thành thế giới chân thật, bổn mạng hồn phách tuyệt đối không đạt được mức ngày hôm nay.
Nếu như linh hồn giới chỉ là nơi tu luyện cũng không có cái gọi là chưởng khống giả, Thần Dạ thực rất muốn tu luyện ở đây sau đó mới mang người ra.
Mà bổn mạng hồn phách mình cũng đã từng nói qua, tại linh hồn giới này nó có lòng tin trong thời gian mấy chục năm có thể tử hồn biến đạt tới đăng đường đỉnh phong.
Tuy nơi hiện tại chính là linh hồn giới, nhưng rõ ràng chất lượng linh hồn còn hơn xa lực lượng linh hồn ở chỗ khác, như vậy thời gian từ hồn biến đạt đăng đường đỉnh phong cũng giảm đi thật nhiều.
Như thế tính toán ra hai mươi năm qua có lẽ Thần Dạ có thể từ hồn biến đạt tới đăng đường đại thành.
Nhưng đáng tiếc nơi đây còn có một chưởng khống giả tồn tại.
Thần Dạ ba người đều trầm mặc, đã muốn bổn mạng hồn phách, của ba người cần gì phải làm ra khảo nghiệm nhiều như thế, trực tiếp hấp thu chẳng phải xong việc, cần gì làm ra nhiều chuyện như thế.