Đế Quân

Chương 1208: Khiêu chiến đỉnh phong (2)



Theo đó không lâu sau, trên bầu trời có bốn đạo thân ảnh chậm rãi mà hiện thân, bốn người này chính là người đứng đầu tứ đại siêu cấp thế lực hiện nay, cũng là cao thủ đứng đầu nhất hoàn toàn xứng đáng ở bên trong thế gian này nếu như không có cao thủ của Tà Đế điện.

DĨ nhiên còn phải tính cả Long tộc Ngao Thiên, chỉ là trước đây Ngao Thiên giống như lão tăng nhập định, một chút khí tức cũng là chưa từng tản mát ra, như thế mà nói cảm thụ của mọi người đối với Ngao Thiên không phải là mãnh liệt như vậy.

- Nhưng còn là phải nói ra một câu, vô luận là có thể tiến vào trong Đế Hoàng cung hay không, sau khi rời đi, tất cả mọi người đem Đế Hoàng cung hoàn toàn quên đi, ngàn vạn lần không nên truyền ra ngoiaf, nếu không sẽ phải chịu tứ đại siêu cấp thế lực chúng ta cùng nhau đuổi giết.

Người nói chuyện không thể nghi ngờ là đương kim lão tổ của Liễu chi nhất tộc, Liễu Lăng Vân.

Ba người còn lại dĩ nhiên là Đế Thích Thiên của Đế chi nhất tộc, Mộc Nguyên Thần của Mộc chi nhất tộc, Thiên Vô Cụ của Thiên chi nhất tộc.

Bốn người đứng thẳng trên không, uy lực mênh mông phảng phất đang diễn hóa thế giới này, phóng mắt nhìn tới, phiến thiên không kia giống như là thế giới khác, mà bọn họ chính là thần trong thế giới kia.

Thời điểm khi thanh âm vang lên, mọi người liền là không có duyên cớ liền cảm giác được thần linh hàng lâm phàm trần, phần lớn người vì vậy ngay cả hô hấp đều là cảm thấy khó khăn, cũng cảm thấy tim của chính mình đập nhanh lên.

- Vâng!

Ở dưới uy lực ngập trời này bao phủ, Liễu Lăng Vân cười ôn hào một tiếng, hiển nhiên là rất hưởng thụ loại cảm giác được vạn chúng chú mục này, nhưng sau một sát na chân mày của hắn nhẹ nhàng nhíu lại, bởi vì người của Dạ Minh nửa điểm phản ứng cũng không có đối với hắn, thật giống như lời vừa rồi của hắn đều đã tản mất trong không gian.

- Liễu lão nh, ngươi nhưng không quản được Dạ Minh ta!

Bên cạnh Tử Huyên, Ngao Thiên một thân trường bào màu xám sau khi liếc lên bầu trời một cái, nhàn nhạt nói.

- Long tộc Ngao Thiên, ngươi ngược lại là có tư cách nói lời đó với ta!

Lời của Ngao Thiên để cho Liễu Lăng Vân cũng không chút buồn bực, chỉ là ánh mắt hơi động một chút liền thả lên trên người Tử Huyên trong hắc sắc trường bào, sau đó nói ra:

- Ngươi thân là người đứng đầu một minh, Dạ Minh liền lấy người cầm đầu, chẳng lẽ muốn mọi chuyện đều dựa vào người khác.

Tử Huyên một mực ở trong thế giới của mình, nghe lời có chút chói tai, nàng hờ hững cười một tiếng, nói:

- Ngao Thiên tiền bối cũng không phải là ai khác, lời của lão cũng là lời của Dạ Minh ta,nếu song phương đã là thế cục đối lập, ngươi cũng không cần khẩu thị tâm phi, tiếu lý tàng đao, cứ việc nói thẳng ra, Dạ Minh ta liền sẽ nghênh tiếp.

- Tốt, không hổ là Dạ Minh chi chủ, quả nhiên là có đảm lược có kiến thức.

Liễu Lăng Vân cười một tiếng, nói:

- Ngươi cũng đã nói như vậy, ta nếu như già mồm cãi láo liền lộ ra vẻ quá keo kiệt rồi.

Lời của Liễu Lăng Vân chợt chuyển, lạnh lùng nói:

- Hôm nay không chỉ là ngày quyết định người nào có thể tiến vào Đế Hoàng cung, đồng thời cũng là giữa hai phương thế lực lớn là ta và ngươi, xem người nào có thể tồn tại ở trên thế gian này, đừng nói là ta khi dễ các ngươi, cho các ngươi một cái cơ hội, ba tràng đại chiến quyết định con đường tương lai.

- Xuy!

Ở thời điểm lời của Liễu Lăng Vân vừa dứt, liền là có một đạo thanh âm chê cười nhẹ nhàng vang lên.

Ba tràng đại chiến quyết thắng bại, nghe lên rất công bình, kỳ thực có công bình hay không, trong lòng mọi người đều có tính toán, Dạ Minh tổng cộng chỉ có hai đại Thiên Huyền cao thủ, ngoại trừ Long tộc Ngao Thiên có thể bảo đảm trận này lão không thua, Cô Sơn lão tẩu Thành Tự Tại mặc dù bất phàm nhưng còn không dám khẳng định không thua một tràng này.

Mà trận thứ ba....

Mặc dù Dạ Minh chi chủ chói mắt vô cùng, nhưng năng lực của nàng chống lại cao thủ Thiên Huyền vẫn là một chút phần thắng cũng không có.

Liễu Lăng Vân đã nói rõ, đây là đang lấy thế đè người, hắn muốn cho Dạ Minh ở trước mắt bao người, một điểm mặt mũi cũng không có mà giải tán, hơn nữa minh hủy nhân vong.

Chỉ có đem Dạ Minh nhổ tận gốc, đám người của Liễu chi nhất tộc bao gồm Liễu Lăng Vân ở bên trong, cùng với những người của Thiên chi nhất tộc mới có thể an lòng, trong lòng bọn họ rất rõ ràng, không làm như vậy mà nói, tương lai của Dạ Minh nhất định có thể vượt xa bọn họ, đến lúc đó lấy thù oán mà song phương đã kết xuống, Dạ Minh đồng dạng sẽ đem bọn họ nhổ tận gốc.

Tiên hạ thủ vi cường, đạo lý này bất luận kẻ nào đều rõ ràng.

Biết trong lòng mọi người đang suy nghĩ cái gì, Liễu Lăng Vân hừ khẽ, ròi sau đó hờ hững nói:

- Thế gian này vốn không có công bằng chân chính, nếu muốn công bằng phải có thực lực duy trì công bằng, nếu không đừng chất vấn quyết định của ta, ta nếu như một chút cơ hội đều không cho Dạ Minh, các ngươi lại có thể làm gì được ta?

- Liễu tộc chi chủ quả nhiên cũng là uy phong thật lớn!

Tử Huyên giương thân đứng lên, đối mặt với Liễu Lăng Vân, ở dưới uy thế áp bách mênh mông của cao thủ Thiên Huyền, nàng mặc dù lộ ra vẻ có mấy phần chật vật nhưng thân ảnh vẫn thẳng tắp như cũ, hơn nữa chiến ý trong mỹ mâu chẳng những không yếu bớt, ngược lại càng ngày càng liệt.

- Khiêu chiến của Liễu chi nhất tộc ngươi, Dạ Minh ta tiếp nhận, các ngươi đã có lòng tin to lớn như thế, bản tọa ngược lại muốn cùng các ngươi có thêm một cái điều kiện thêm vào.

- Điều kiện gì?

Chân mày của Liễu Lăng Vân lần nữa nhíu lại, tâm thần bất giác nhẹ nhảy một chút, chuyện đã nói phản lại tất bị chê cười, Dạ Minh rõ ràng đang ở hạ phong, Dạ Minh chi chủ này lại còn dám nói điều kiện thêm vào.

Tử Huyên nghiêm nghị cười một tiếng, ánh mắt hơi dời đi, dừng lại ở trên thân ảnh Thiên Vô Cụ nói:

- Nếu Liễu tộc các ngươi bại trận, chẳng những Liễu tộc không còn ở trên thế gian, Thiên chi nhất tộc đồng dạng tiêu vong, Liễu Lăng Vân, Thiên Vô Cụ, các ngươi có dám không?

- Bại trận nếu là Liễu tộc ngươi, như vậy Thiên chi nhất tộc liền hộ tống Liễu chi nhất tộc ngươi cùng nhau tiêu vong, cái điều kiện này, Liễu Lăng Vân, Thiên Vô Cụ, các ngươi có dám tiếp nhận?

- Oanh!

Ở lúc lời nói của Tử Huyên vang dội, người ở trong tràng ngoại trừ người của Dạ Minh ra, những người còn lại đều là trở nên chấn động, bao gồm loại cao thủ như Đế Thích Thiên cùng với Mộc Nguyên Thần.

Là Dạ Minh chi chủ này có tự tin như thế cho nên khẩu vị to lớn như thế, muốn mượn ba tràng đại chiến này đem Thiên, Liễu nhị tộc cùng nhau nhổ tận gốc, hay là đám bọn họ biết dù sao đều là nhất định phải thua, không bằng đem khí thế cố ý phóng đại, coi như là biểu diễn trước khi chết, tốt cho lưu lại một cái danh tiếng.

Bất quá khi một đám người cũng từ trong đồng tử của đám người Dạ Minh và Dạ Minh chi chủ không nhìn thấy cái gọi là thấy chết không sờn, từng người đều là ở trong lòng có ý nghĩ không giống như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.