Hãy bớt sàm ngôn đi, hết thảy đều chờ sau đại chiến liền sẽ có một cái kết quả.
Thiên Vô Cụ lạnh lùng nói.
Nghe thanh âm có chút cậy mạnh, nụ cười của Tử Huyên càng trở nên nồng đậm, nhìn chằm chằm vào Thiên Vô Cụ, nàng lạnh nhạt nói:
- Nếu là như vậy, ba tràng đại chiến này đều không cần cử hành, bản tọa thật đúng là sợ sau chuyện này có người vô lại.
- Ngươi...
Liễu Lăng Vân chợt tiến lên trước một bước, uy thế ngập trời liền là bay thẳng lên bầu trời:
- Nếu bị thua Dạ Minh các ngươi, trên dưới Liễu chi nhất tộc bao gồm cả ta ở trong đó đều do các ngươi xử trí!
Tư thế cường đại giống như phô thiên cái địa trùng dũng mà xuống, cả thiên địa đều vào thời khắc này phảng phất thời không đảo chuyển, từng cỗ hỗn loạn đáng sợ phảng phất giống như phong bạo thành hình ở trên không trung.
- Còn ngươi!
Đối mặt với uy thế như vậy, Tử Huyên không chút sợ hãi, sắc mặt như cũ lạnh nhạt nhìn về phía Thiên Vô Cụ, cười như không cười mà nói.
- Nếu các ngươi thắng do các ngươi tùy ý xử trí!
Thiên Vô Cụ cơ hồ nghiến răng nghiến lợi quát lên, phần hận nọ kia để cho người ta có thể thấy được rõ ràng, đồng thời cũng là đểcho người ta biết ý ở trong lời kia, nếu như là Dạ Minh thua, đại khai sát giới của Thiên Vô Cụ thế tất phải càng thêm tàn nhẫn.
- Như vậy mới đúng, đỡ cho quan tài do Dạ Minh chuẩn bị đến lúc đó sẽ phải cường hành đem các ngươi bỏ sống vào trong đó.
Tử Huyên cười nhạt một tiếng, nói:
- Liễu Lăng Vân, phái người đi!
- Cần gì phải phái người, Ngao Thiên, rất nhiều năm trước đã muốn phân thắng bại với ngươi rồi, chắc hẳn hôm nay trận đầu cũng là ngươi phải không? Vậy liền không cần khách khí, để cho ta biết môt chút về Long tộc các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu thủ đoạn.
- Sẽ như ngươi mong muốn!
Ngao Thiên cũng không nói nhảm, thân hình vừa động liền là xuất hiện ở trên bầu trời, sau đó lần nữa di động thân hình, trực tiếp xuất hiện ở ngoài cửu thiên.
Giao chiến của cao thủ có tầng thứ như bọn họ nếu như thả tay bất kể mà nói, chỉ sợ chỗ ở của Liễu tộc đều phải biến thành một mảnh phế tích rồi.
Sau khi nhìn thấy Liễu Lăng Vân cùng Ngao Thiên song song biến mất ở ngoài cửu thiên, Thiên Vô Cụ cũng là tiến lên một bước, ánh mắt tỏa định Thành Tự Tại lẫm liệt quát lên:
- Thành Tự Tại, ta và ngươi cũng đừng nhàn rỗi, thuận tiện đem trận chiến thứ hai đều tiến hành, danh tiếng của Cô Sơn lão tẩu, ta nhưng là nghe vào trong tai rất nhiều năm rồi.
Thành Tự Tại cũng không khách khí, cũng không vì thực lực tự thân không bằng Thiên Vô Cụ mà có nửa phần khẩn trương cùng kiêng kỵ, thân ảnh của lão liền ở sau khi lời của Thiên Vô Cụ vừa dứt đã trống rỗng biến mất không thấy.
Sau một thoáng, Thiên Vô Cụ cũng biến mất ở trong phiến không gian này.
Một sát na này, ánh mắt của mọi người trong tràng đều là đặt ở trên người Tử Huyên.
Dạ Minh tam đại cao thủ đứng đầu, Ngao Thiên, Thành Tự Tại cùng với Dạ Minh chi chủ Tử Huyên.
Mà nay Ngao Thiên cùng Thành Tự Tại đều đã có đối thủ, liền cũng chỉ còn dư lại Tử Huyên rồi.
- Tử minh chủ, hai năm trước từ biệt, sau khi Liễu mỗ trở về liền một mực chờ đợi ngày hôm nay, cũng một mực nghĩ tới có thể cùng giao thủ một lần, cho nên trận thứ ba này liền để ta và ngươi đánh một trận đi.
Trong Liễu tộc, Liễu Triêu Dương chậm rãi đi ra, mỗi một bước, tất cả khí thế liền là tăng tiến một phần, thời điểm khi hắn bước tới trước mặt Tử Huyên, khí thế của cảnh giới Thiên Huyền nhị trọng tận tình bày ra.
Loại khí thế kia tuy so ra kém tứ đạo cao thủ đỉnh phong Liễu Lăng Vân, nhưng mà như cũ là làm cho rất nhiều người vì đó mà kinh hồn táng đảm.
- Tử minh chủ, cùng Liễu mỗ đánh một trận, ngươi có dám không?
Lấy tu vi cảnh giới Thiên Huyền nhị trọng khiêu chiến Dạ Minh chi chủ, khí độ của Liễu Triêu Dương không thể không khiến người ta trầm trồ khen ngợi, dĩ nhiên mấy chữ này đương nhiên là phải đặt ở trong dấu ngoặc kép, bất quá tất cả mọi người đều biết, Thiên Vô Cụ đều đã xuất thủ rồi, vị Thiên Huyền cao thủ Liễu Triêu Dương này xuất thủ cũng là chuyện đương nhiên, bọn họ liền sẽ không cảm thấy cái này rất mất thể diện...
Nếu không mặc dù Thiên, Liễu hai đại siêu cấp thế lực cao thủ như mây, ngoại trừ cao thủ cấp bậc Thiên Huyền ra, còn lại bất luận là người nào đều không có nắm chắc tuyệt đối có thể thắng được Dạ Minh chi chủ.
Ngày đó Dạ Minh chi chủ thân là cảnh giới Thánh Huyền tam trọng lấy một địch hai, đem Liễu Tông Thần cùng Thiên Nguyên song song đánh bại cho đến trọng thương, mà nay Tử Huyên đã đạt tới cảnh giới Thánh Huyền lục trọng, lực chiến đấu của nàng ở trong cảnh giới Thánh Huyền đã không có người nào địch nổi nữa rồi.
Thiên, Liễu nhị tộc muốn bảo đảm chiến thắng ở trong ba tràng đại chiến, người đối chiến với Tử Huyên phải là cao thủ Thiên Huyền.
- Tử minh chủ, có phải không dám hay không?
Thấy Tử Huyên im lặng, thanh âm lành lạnh của Liễu Triêu Dương lạnh lùng vang lên.
Còn không đợi Tử Huyên có phản ứng gì, trong đám người của Thiên chi nhất tộc, một đạo tiếng cười quái dị liền là lập tức theo đó vang lên:
- Nàng làm sao dám động thủ với Liễu lão ngài, tiện nhân kia sở dĩ của địa vị cùng uy phong hôm nay bất quá là dựa vào hai đại Thiên Huyền cao thủ Ngao Thiên, hiện nay bọn họ đã bị cầm chân rồi, tiện nhân kia cũng chỉ có thể trầm mặc.
Mọi người theo thanh âm nhìn lại, chính là Thiên Nguyên kia.
- Hắc hắc!
Thiên Nguyên vừa mới nói xong, trong Liễu tộc, thanh âm lạnh lùng của Liễu Tông Thần liền là vang lên ngay sau đó:
- Tiện nhân, uy phong ngày đó, có bản lĩnh liền thi triển ra một lần để cho chúng ta nhìn xem một chút.
Đối mặt với Tử Huyên, không thể phủ nhận, hai người Liễu Tông Thần cùng Thiên Nguyên đã có sợ hãi không cách nào hình dung, một trận chiến ở hai năm trước để cho trong nội tâm của bọn họ đã bị gieo xuống tâm ma, khiến cho hai năm, một thân tu vi không tiến mà lui.
Tu vi của hai người có thể đạt tới cảnh giới Thánh Huyền, tâm tính của bọn hắn tự nhiên là không thể nghi ngờ, song, biểu hiện của Tử Huyên quá mức cường hãn, thế cho nên hai người không thể tin được nàng làm sao có thể đồng thời đánh bại hai người bọn họ.
Chính là cái nguyên nhân này mới để cho tâm ma trở nên nồng đậm, từ từ bắt đầu khuếch tán ra.
Ở ngày thường, hai người đừng nói là đối mặt với Tử Huyên, liền là xa xa nhìn thấy sợ rằng cũng sẽ quay đầu bước đi, thật sự không dám xuất hiện ở trước mặt Tử Huyên.
Nhưng mà hôm nay bất đồng, ở bọn hắn xem ra, một tràng đổ chiến này, Dạ Minh phải thua không thể nghi ngờ, mà kết quả sau khi thua chính là trên dưới Dạ Minh liền là một người không lưu.
Dưới tình hình như thế, Liễu Tông Thần cùng Thiên Nguyên, cái tâm đã muốn chết kia liền là dần dần khôi phục, mà trong lòng bọn họ cũng rất rõ ràng, chỉ có vũ nhục như vậy mới có thể để cho tâm ma của bọn hắn cuối cùng tản đi.