Vẻ mặt của Liễu Triêu Dương càng thêm khổ sở, nếu không phải là vì hậu bối tôn tử, hắn sao có thể nói ra những lời như vậy, nhưng cũng hiểu được bọn họ làm thật sự là quá mức một chút, hiện tại có việc cầu người tự nhiên là phải tiếp nhận lửa giận của đối phương.
Cho nên mặc dù trong lòng không thoải mái, Liễu Triêu Dương vẫn là ngon ngọt nói:
- Tử minh chủ, hết thảy đều là chúng ta sai, ngài đại nhân có đại lượng, bỏ qua cho bọn họ đi, tất cả điều kiện ngài cứ việc nói ra, chỉ cần chúng ta làm được tuyệt không hai lời.
- Như vậy sao?
Dưới hắc bào, một đạo ánh mắt lạnh thấu xương bạo xạ mà ra, mà ở trong thanh âm vô cùng thanh lãnh kia càng là để cho trong lòng đám người Liễu Triêu Dương có cảm giác bất an, nhưng nhìn hậu bối tử tôn bọn họ còn đang chém giết, còn đang có thương vong, mà bọn họ thân là cao thủ đỉnh phong nhưng không thể ra sức, cho dù biết rõ điều kiện nói ra không tốt, đám người Liễu Triêu Dương cũng chỉ có thể kiên trì rồi.
- Mời Tử minh chủ nói ra!
Một màn như tế để cho những người khác nhìn thấy, trong lòng không khỏi đối với Tử Huyên cùng người của Dạ Minh càng thêm kiêng kỵ sâu hơn mấy phần, hai đại siêu cấp thế lực liền là ở trong tay Dạ Minh chi chủ như thế, bị đem thành hầu tử đến trêu chọc rồi.
- Rất đơn giản, trận thứ ba này bổn tọa thắng!
Quả nhiên không phải là một cái điều kiện làm cho người ta rất dễ dàng liền tiếp nhận, bất quá cẩn thận nghĩ tới cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận được, ba tràng đại chiến, Ngao Thiên chỉ có thể là thế hòa, Thành Tự Tại nhất định phải thua, cho dù để cho Dạ Minh thắng một trận, cuối cùng cũng chỉ là thế hòa.
Tuy như vậy mà nói thì không cách nào đạt đến được kết quả như dự tính, nhưng bất kể như thế nào, có thể đem tỏn thất của hai tộc giảm xuống thấp nhất cũng là an ủi rồi.
Về phần chật vật hôm nay, chỉ cần thực lực của hai tộc đang còn, sớm muộn có một ngày để cho người của Dạ Minh, thậm chí là người trong thiên hạ biết được, kết quả khiêu khích Thiên, Liễu nhị tộc sẽ là cái dạng gì.
- Lão phu đáp ứng!
Liễu Triêu Dương chợt trầm giọng nói:
- Thỉnh Tử minh chủ hạ thủ lưu tình!
Tử Huyên cười nhạt một tiếng, vẫy tay, tà khí thao thiên kia bao phủ ở xung quanh người của Thiên, Liễu nhị tộc liền giống như là thủy triều bị Tử Huyên hút vào trong thân thể.
Tà khí biến mất, giết chóc của đám gười này cũng liền kết thúc, chỉ bất quá đã trải qua tà khí xâm nhập, cho dù những người này đều là bất phàm, trước mắt cũng là giống như trọng thương chưa lành, sắc mặt cực độ tái nhợt ngã ngồi trên mặt đất.
- Tử minh chủ, hai người bọn họ?
Cũng không phải là tất cả mọi người không có chuyện gì, hai người Liễu Tông Thần cùng Thiên Nguyên vào giờ khắc này như cũ là giống như bệnh nhân bị điên, chỉ bất quá hiện tại nổi điên cũng không đi đối phó với người khác.
- Hai người này đáng chết, như thế nào, chẳng lẽ không giết được?
Thanh âm thanh lãnh từ dưới hắc bào truyền ra, nhiệt độ của cả phiến không gian này phảng phất đều hạ thấp rất nhiều.
Mi tâm của đám người Liễu Triêu Dương bỗng nhiên lạnh lại, lại cũng chỉ có thể ở trong chốc lát sau yên lặng đón nhận sự thật này, Liễu Tông Thần cùng Thiên Nguyên không chết, chỉ sợ khó có thể bình tức lại lửa giận của Tử Huyên, mà thủ đoạn thần bí khó lường kia của nàng thử nghĩ cũng đã khiến người ta sợ hãi.
Chỉ là bọn họ nhưng không biết, thanh lãnh của Tử Huyên cũng không phải là nhằm vào Liễu Tông Thần cùng Thiên Nguyên, mà là sau khi áp lực tăng lên gấp bội, nàng đều không thể thừa nhận loại phát tiết kia.
Năm đó bị gieo Tà Tâm chủng, tà lực bất quá là cao thủ cảnh giới Tôn Huyền mà thôi, lại chưa từng nghĩ đến thời gian trôi qua, tà khí dĩ nhiên là đáng sợ như thế.
Tà lực còn như thế, chút ít cao thủ đứng đầu kia trong Tà Đế diện lại nên như thế nào, Tà Đế lại như thế nào?
Tuy Tà Tâm chủng diễn sinh ra tà khí chính là tà lực dung hợp tự thân máu huyết biến thành, vượt xa nhữn người của Tà Đế điện có thể so sánh, nhưng cũng ở một mặt khác làm cho người ta biết sự đáng sợ của Tà Đế điện, đáng sợ của Tà Đế.
- Tương lai chính mình còn có một đoạn đường rất dài cần phải đi, nhất định phải kiên trì, nhất định phải thấy được hi vọng xuất hiện.
Tử Huyên nắm chặt hai tay, trong mỹ mâu, một đạo hàn quang giống như điện bắn lên cửu thiên, phảng phất thấy được hai tràng đại chiến kinh thiên nơi đó
Chỉ chờ sau khi bọn họ kết thúc đại chiến, Dạ Minh vào hôm nay sẽ có biến hóa về chất, Tử Huyên đang đợi.
Tất cả mọi người đang đợi, tuy ở trong lòng những người khác, kết quả của đại chiến sẽ không thay đổi, nhưng theo thời gian chuyển dời vẫn là không khỏi trở nên khẩn trương.
Không biết qua bao lâu, ở ngoài cửu thiên rốt cuộc có hai đạo thân ảnh tật tốc hạ xuống, một người trong đó lộ ra vẻ cực kỳ chật vật, rơi xuống giống như là chim non gãy cánh.
- Lão gia hỏa, ngươi làm sao rồi?
Thiết Dịch Thiên phi thân mà ra, đem Thành Tự Tại tiếp được, phát hiện thương thế của người sau, tâm của Thiết Dịch Thiên bất giác lạnh lại.
Nếu không là bởi vì những người như mình, Thành Tự Tại tự như tên của lão, tiêu dao tự tại trong trời đất.
- Yên tâm, không chết được, trận chiến này cũng là khát vọng của lão phu.
Thành Tự Tại hư nhược mà cười cười, đạt đến cảnh giới Thiên huyên, muốn càng tiến một bước, chỉ dựa vào tu luyện của bản thân đã là xa xa không đủ, loại đại chiến này đối với Thành Tự Tại mà nói mới thật là phương thức tu luyện tốt nhất.
Đạo lý này Thiết Dịch Thiên hiểu, nhưng mà nếu không phải là vì nhóm người mình, Thành Tự Tại không cần phải làm như vậy, cùng Thiên Vô Cụ đánh một trận sao phải là trò đùa, một cái không cẩn thận liền có khả năng bỏ mạng.
- Thành tiền bối, ta thay mặt Thần Dạ cám ơn ngài!
Tử Huyên chậm rãi đi tới, sau khi nói xong câu đó, ánh mắt của nàng càng thêm sâm lãnh.
Mà so sánh với trọng thương của Thần Tự Tại, những người khác càng thêm khiếp sợ, Thiên Vô Cụ mặc dù chiến thắng nhưng vẫn là bị người khác cảm ứng được, chiến thắng của hắn cũng không phải là dễ dàng.
Điều này làm cho mọi người đối với Thành Tự Tại có nhận thức hoàn toàn mới, đám người Đế Tĩnh cùng Mộc Trọng giờ phút này mới biết được, ngày đó bên trong Dạ Minh, thời điểm Thành Tự Tại nói muốn tái hiện thế gian, tại sao Liễu Triêu Dương lại sẽ kiêng kỵ như vậy.
Sau khi trận đại chiến này kết thúc không bao lâu, bên ngoài cửu thiên lần nữa có hai đạo thân ảnh chậm rãi xuất hiện, so với đại chiến giữa Thành Tự Tại cùng Thiên Vô Cụ, Ngao Thiên cùng Liễu Lăng Vân nhìn đến thì trạng thái tốt hơn rất nhiều, cũng không có thương thế quá nặng xuất hiện.
Tu vi đạt đến tình trạng giống như bọn họ, thắng bại có thể phân, sinh tử khó đoạn.
Mà mọi người nhìn thấy vô cùng rõ ràng, tuy Ngao Thiên cùng Liễu Lăng Vân nhìn như thắng bại chưa phân, nhưng trên thực tế Ngao Thiên nhìn lại phải thong dong hơn rất nhiều, Liễu Lăng Vân lại là sắc mặt âm trầm một mảnh.