Đế Quân

Chương 1214: Nhiếp (1)



Đây tựa hồ đang nói cho mọi người biết, trận này có thể đại biểu cho một trận chiến đỉnh phong nhất thế gian, là Ngao Thiên chiến thắng rồi.

- Đại ca, ngươi...

Hai đạo thân ảnh một trước một sau từ bên ngoài cửu thiên nhanh chóng hạ xuống, bên cạnh Tử Huyên, vẻ mặt của Ngao Thiên có nụ cười nhàn nhạt, mặc dù không che giấu được uể oải sau đại chiến, nhưng tin tức để lộ ra trong nụ cười kia khiến cho ngườ ta không khó suy đoán ra.

- Ta thua!

Ngắm nhìn người của Thiên, Liễu nhị tộc, Liễu Lăng Vân cao cao tại thượng khó khăn đem ba chữ kia gằn lên từng chữ nói ra, sau đó cả người phảng phất đột nhiên già nua đi mấy năm, toàn bộ nhìn đến đều có loại cảm giác chán chường.

Chẳng những là Liễu Lăng Vân, ba người Thiên Vô Cụ, Đế Thích Thiên, Mộc Nguyên Thần, thần sắc của từng người trở nên ngưng trọng.

Ngao Thiên giống với bọn họ, đều là ở cảnh giới Thiên Huyền lục trọng, tuy thân là tộc nhân Long tộc, thân thể trời sinh nếu so với nhân loại thì cường hãn hơn rất nhiều, mà thân là Long tộc, lực chiến đấu cũng là cường hãn hơn một chút.

Nhưng là nội tình của tứ đại siêu cấp thế lực lại cũng đồng dạng không kém, kinh qua vô số năm, các loại vũ kỹ công pháp cũng là vô cùng hoàn thiện, có lẽ ở trong tầng thứ ngang hàng, Liễu Lăng Vân không cách nào chiến thắng được Ngao Thiên, nhưng ngược lại cũng là như thế.

Bàn về thực lực chân chính Ngao Thiên so sánh với Liễu Lăng Vân mạnh hơn một điểm, đây là thiên phú của yêu thú, nhưng Ngao Thiên nếu muốn chiến thắng Liễu Lăng Vân cơ hồ là không làm được, chênh lệch một điểm như vậy cũng có thể coi là không đáng kể.

Nhưng Ngao Thiên hết lần này tới lần khác lại chiến thắng, hơn nữa nhìn đến cũng không hao tổn quá nhieuf, đó cũng đủ để chứng minh tu vi của Ngao Thiên đã ở cảnh giới Thiên Huyền thất trọng, duy chỉ có một tầng chênh lệch, cộng thêm thiên phú của Long tộc mới có thể để cho Liễu Lăng Vân chủ động nhận thua như vậy.

Trong lòng ba người Đế Thích Thiên không khỏi thở dài, không hổ là Long tộc, mặc dù vô số năm trước đã sa sút, nhưng cho tới bây giờ vẫn là không ở dưới tứ đại siêu cấp thế lực.

Yêu tộc chí tôn, chỉ sợ sau này càng thêm danh phù kỳ thực, mà có Ngao Thiên ở đây, tứ đại siêu cấp thế lực cũng không thể giống như thường ngày là không nhìn bất cứ người nào.

Bất quá Liễu Lăng Vân đích xác vẫn là Liễu Lăng Vân, một lát sau liền khôi phục bình thường, chợt thản nhiên nói:

- Thắng bại là chuyện thường tình, hôm nay thua chưa chắc đại biểu cho sau này không thể thắng, Ngao Thiên, một ngày kia ta sẽ san bằng cái tỷ số này.

Liễu Lăng Vân một lần nữa khôi phục tự tin, nhưng mà ngoại trừ Thiên Vô Cụ ra, bao gồm Liễu Triêu Dương ở bên trong, tất cả người của Thiên, Liễu nhị tộc giờ phút này sắc mặt của từng người đều là trở nên trắng bệch.

Liễu Lăng Vân cùng Thiên Vô Cụ còn chưa biết chuyện gì xảy ra, cho nên đối với một tràng thắng thua này bọn họ cũng không để ở trong lòng quá nhiều, nhưng là chính trận thua này để cho hai đại siêu cấp thế lực liền sa vào trong khốn cảnh tiến thối lưỡng nan.

- Triêu Dương, chuyện gì?

Nhìn thấy thần sắc của Liễu Triêu Dương có cái gì không đúng, Liễu Lăng Vân hỏi.

- Đại ca!

Liễu Triêu Dương chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ở dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của đối phương mới khó khăn mở miệng nói:

- Đại ca, chúng ta thua!

- Ta biết ta thua... Ân!

Sắc mặt của Liễu Lăng Vân cùng Thiên Vô Cụ song song chợt đại biến, bọn họ rốt cuộc đã nghe rõ, Liễu Lăng Vân nói thua cũng không phải là một trận thắng thua, mà là...

- Sao có thể như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hai người Liễu Lăng Vân tuyệt đối không tin bên trong Dạ Minh ngoại trừ Ngao Thiên cùng Thành Tự Tại ra còn có cao thủ Thiên Huyền thứ ba, nếu có liền không thể nào giấu diếm được bọn họ, mà Dạ Minh chi chủ mặc dù cực kỳ phi phàm, nàng lúc này càng không có khả năng là đối thủ của cao thủ Thiên Huyền.

Nếu không như thế, Liễu Lăng Vân như thế nào lại nói lên ba tràng đại chiến quyết sinh tử, hơn nữa hắn còn rất cẩn thận, đem Thiên Vô Cụ cũng là lôi vào bên trong.

Nhưng là vạn vạn không nghĩ đến, cẩn thận như vậy, đội hình như vậy thế nhưng vẫn là thua.

Đám người Liễu Triêu Dương lại càng mặt xám như tro tàn, nguyên lai hết thảy đều ở trong tay của Dạ Minh, tất cả biểu diễn lúc trước của bọn họ kỳ thật ở trong mắt đối phương bất quá là thằng hề đang nhảy nhót, làm cho người ta uổng công hân thưởng, mà nhóm người mình còn vẫn đắc ý...

- Đại ca, Thiên huynh...

Sau khi Liễu Triêu Dương khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, mới vừa đem chuyện tình lúc trước nói lại một lần.

Nghe xong, Liễu Lăng Vân cùng Thiên Vô Cụ song song nhìn Tử Huyên, liền là lớn tiếng quát lên:

- Tiện nhân, ngươi dám chơi trò lừa gạt!

- Khó trách Liễu Tông Thần cùng Thiên Nguyên không chịu được như thế, nguyên lai là thượng bất chính hạ tắc loạn, nếu là như thế, trước hết để cho kẻ dưới chết trước đi.

Lời nói vừa dứt, lòng bàn tay của Tử Huyên nhẹ nhàng nắm chặt, hai đạo thanh âm thảm thiết thê lương lần nữa vang dội, Liễu Tông Thần cùng Thiên Nguyên kia thật vất vả mới an tĩnh xuống liền bởi vì một lần này mà bộc phát ra tiếng gào thét vô tận, một tiếng bạo tạc, ở trong mắt bao người thân thể chợt nổ tung, ngay cả bản mệnh hồn phách cũng là không thể chạy ra.

Liễu Lăng Vân cùng Thiên Vô Cụ giận không kiềm chế được:

- TIện nhân...

- Kính các ngươi là tiền bối, các ngươi nếu đều không có tự trọng, ta đây cũng không có cái gì cần khách khí, hai người các ngươi tự sát đi.

Tử Huyên lạnh lùng nói.

- Mơ tưởng!

- Nha!

Tử Huyên cười lạnh nói:

- Muốn đổi ý?

Nghe vậy Liễu Lăng Vân lành lạnh quát lên:

- Đây là ba tràng quyết đấu công bằng, ngươi nhưng sử dụng quỷ kế để chiến thắng, muốn để cho chúng ta tiếp nhận như vậy là không thể nào.

- Công bình, lão gia hỏa, ngươi cảm thấy điều kiện ngươi nói ra là công bằng hay sao?

Tử Huyen nhàn nhạt chê cười.

Những người khác ở trong tràng, nhất là người của Dạ Minh điều là giễu cợt cười lớn, liền ở trước lúc đại chiến chưa bắt đầu, Liễu Lăng Vân cũng đã nói trên thế gian này không tồn tại công bằng, mà nay lại cường điệu công bằng...

Mặt già của Liễu Lăng Vân đỏ lên, vẫn như cũ là gầm lên:

- Những thứ này ta không quản, ngươi không chiến mà thắng, hai tộc chúng ta sẽ không tiếp nhận, cái gọi là ước định liền cũng không tính.

- Đường đường là Thiên, Liễu nhị tộc, nguyên lia đều là loại tiểu nhân vô lại như vậy, kiến thức rồi!

Tử Huyên cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Đế Thích Thiên cùng Mộc Nguyên Thần, hai người này cũng bất giác là cười khổ một tiếng, một lát sau nói:

- Tử minh chủ, tự sát, giết chóc hay vân vân coi như là xong đi, để cho người của Thiên, Liễu nhị tộc đưa lên một phần đại lễ cho các ngươi, đồng thời sau này chỗ mà Dạ Minh đi đến, người của hai tộc đều phải tránh đi, nếu như phát sinh tranh chấp đều là lỗi của bọn hắn, đến lúc đó ta cùng với Mộc huynh tất sẽ làm chủ cho các ngươi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.