Trường Tôn Nhiên trong nội tâm rất rõ ràng, cho dù như thế nào, mặc dù là địch với người trong thiên hạ, nàng cũng phải trong thời gian ngắn nhất giúp Tử Huyên nhìn thấy hy vọng, nếu không...
Ngày nay Thần Dạ còn sống quay về, mọi người sau khi vui mừng thì có nhiều chuyện may mắn.
Phía sau đám người, Trường Tôn Nhiên cùng Huyền Lăng công chúa cũng không theo mọi người cùng chiến đấu, các nàng chỉ lặng lẽ nhìn cuộc chiến, nhìn Tử Huyên tóc bạc tung bay.
Thời gian ba năm, tu vị Tử Huyên tăng lên không cách nào tưởng tượng, bản thân nó là một chuyện không tầm thường.
Hai nữ nhìn nhau, qua một lát và cười khổ.
- Trường Tôn tỷ tỷ...
Trường Tôn Nhiên ánh mắt ngạc nhiên, cười khẽ:
- Công chúa, những năm qua xưng hô của người với ta quá lạ lẫm nha.
- Đúng vậy a, mọi người lạ lẫm, xưng hô tự nhiên càng thêm lạ lẫm.
Huyền Lăng thở dài, nói:
- Ngươi biết chuyện, biết thân thể to lớn, nếu như có một ngày Thần Dạ giao cho ngươi, lời của ngươi hắn sẽ nghe lọt.
Dứt lời Huyền Lăng không ngừng quét trường kiếm ra.
Nhìn từng bóng lưng lên xuống, Trường Tôn Nhiên im lặng thật lâu.
- Nếu như thực sự có một ngày, Thần Dạ có thể nghe lời của ta, cho nên tuyệt không hy vọng ngày đó tới.
- Sát!
Từng đạo thân ảnh giống như mãnh hổ lao tới, người còn chưa tới nhưng sát khí bao phủ cả hư không, mà không gian cũng bởi vậy mà run rẩy, giống như không chịu nổi phụ trọng!
Giết chóc vừa mới bắt đầu, mùi huyết tinh đậm đặc bao phủ không trung.
Có lẽ ngay từ đầu tất cả người Dạ Minh cũng như người bình thường, cũng không có bất kỳ điểm nào đặc biệt, nhưng trong nháy mắt chiến đấu thì sát khí tỏa ra đậm đặc giống như thủy triều bộc phát, dù Thiên, Liễu hai tộc xem mình là cao cao tại thượng, cho dù đối thủ nào cũng không khiến bọn họ hoảng sợ.
Bao nhiêu năm rồi, bọn họ đã quen vô số ánh mắt kính sợ, tuy mỗi một thời đại truyền thừa đều cực kỳ nghiêm khắc, có thể tiến vào Đế Hoàng Cung cũng nói rõ bọn họ ưu tú, cho nên tự ngạo, nhưng mà cao ngạo lại xuất phát từ trong xương, từ điểm này mà thấy bọn họ nhất định sẽ không bao giờ trải qua chém giết sinh tử huyết tinh như người Dạ Minh.
Gặp gỡ những địch nhân khác, những người kia trong lòng đầu tiên sẽ kiêng kỵ siêu cấp thế lực, bởi vì thế cho nên trong lòng sinh ra ý sợ hãi, nhưng với người Dạ Minh tại đây, thời gian mấy năm qua được Trường Tôn Nhiên huấn luyện tàn nhẫn, trong lòng của bọn họ chỉ có chiến, chỉ có thắng.
Mặc kệ địch nhân là ai, mặc dù là chết cũng phải chiến đấu tới phút cuối cùng.
Bởi vì có tín niệm này, người Thiên, Liễu hai tộc căn bản không có, đối mặt với địch nhân không thèm quan tâm thân phận của bọn họ, đối mặt với địch nhân chuyên chém giết sinh tử, cho dù bọn họ có ưu tú cũng không thể kịp trở tay.
Huống chi không có cao thủ Thiên Huyền áp chế, người của Dạ Minh có thực lực chỉnh thể không kém gì đối thủ
Hôm nay Dạ Minh tuy thành lập thời gian rất ngắn, không cách nào trở thành một thế lực hùng bá một phương, nhưng cuối cùng cũng có thể chinh chiến thiên hạ.
Mà Trường Tôn Nhiên cũng càng hiểu mình, chỉ cần có thể giúp Thần Dạ đạt thành nguyện vọng, mặc kệ chuyện tàn nhẫn cỡ nào, nàng sẽ mang tất cả bêu danh thay Thần Dạ, không gì không thể làm.
Oanh!
Năng lượng va chạm, không gian vỡ tung, từng đạo thân ảnh ngã xuống trong giết chóc. Lúc này có một đạo thân ảnh nhìn qua cảnh này, trong ánh mắt bắt đầu mang theo hoảng sợ không cách nào nói rõ.
Hắn mặc dù là truyền nhân đại đế, khí thế kinh người, dù sao cũng chỉ có tu vị Tôn Huyền cửu trọng, chính mình là cao thủ Thánh Huyền, tại sao không thể tiếp được một chiêu của hắn?
Thần Dạ ở xa xa không nhìn người này, cao thủ Thánh Huyền bình thường với hắn mà nói không có tính khiêu chiến, tâm ý khẽ động, Thiên Địa Hồng Hoang Tháp thu lấy người này, ánh mắt của hắn lại nhìn qua bầu trời.
Chỗ đó có hơn hai mươi cao thủ Thiên Huyền đang chiến đấu,
Khí thế cường đại bao phủ không gian, không gian vỡ vụn và chữa trị liên tục, nhưng mà tốc độ chữa trị không bằng tốc độ phá hư.
Quả nhiên Liễu Lăng Vân lúc trước tự tin tuyệt đối, ở chỗ này chiếm hết thiên thời địa lợi, cao thủ Thiên Huyền của Liễu tộc và cao thủ Thiên Huyền của Thiên tộc số lượng ít hơn vài người, dù Ngao Thiên có thực lực áp chế tuyệt đối vẫn lâm vào hạ phong.
Mà cao thủ Liễu tộc không chút kiêng nể hấp thu năng lượng trong sơn mạch này, tính bền bỉ tăng lên một bậc, tiếp tục như vậy không phải là cách, song phương tiêu hao như thế, cuối cùng có hại chịu thiệt chỉ là đám người Ngao Thiên.
Thần Dạ cũng không đi chú ý quá nhiều, hắn tin tưởng, Liễu Lăng Vân có chỗ dựa, nhưng mà đám người Ngao Thiên cũng có át chủ bài cường đại, bọn họ đại chiến tuy thời gian kéo dài thật lâu, cuối cùng thắng bại nhất định không như Liễu Lăng Vân suy nghĩ.
Cảm thụ được áp bách của cao thủ Thiên Huyền truyền lại, Thần Dạ có chút sốt ruột!
Ở chỗ khác,, Tử Huyên tóc trắng bồng bềnh, mỗi lần xuất kích là lấy một mạng, mà không phải trọng thương,trong mắt Thần Dạ, sát tâm của Tử Huyên quá đậm.
Dĩ vãng nàng trải qua thế gian ấm lạnh, cũng trải qua đau khổ của thế gian, mang theo Linh nhi đi qua bao nhiêu sơn thủy vẫn bảo trì tâm tính không tranh giành, đầy chờ mong vào tương lai, tâm của nàng không như hiện tại.
Sau khi Linh nhi rời khỏi, Tử Huyên tươi cười càng ít, tới bây giờ là sát ý nồng đậm.
Trừ chuyện này ra, cho dù sư phó sư môn bán đứng hay tao ngộ chuyện khác, Tử Huyên cho tới bây giờ vẫn không biểu hiện tâm tư phẫn hận quá mạnh, bởi vì bên người nàng có Thần Dạ cùng con gái, đối với nàng mà nói cả đời này vô cùng hoàn mỹ.
Nhưng lần đi Táng Hồn sơn mạch, làm cho tín niệm của Tử Huyên không còn.
Từ nay về sau, tâm của nàng chỉ sống vì Thần Dạ, nàng làm tất cả chỉ vì kéo dài chuyện mà Thần Dạ chưa làm xong, mà Tử Huyên biết chắc tình huống thân thể của mình không thể kiên trì quá lâu.
Cho nên Tử Huyên càng thêm điên cuồng.
Cho dù hôm nay Thần Dạ trở về, tâm của nàng một năm qua mềm mại hơn nhiều, nhưng điên cuồng đã sớm xâm nhập vào trong xương, hơn nữa Tử Huyên nội tâm có lo lắng không bởi vì Thần Dạ trở lại mà ít đi, nàng sợ tương lai Thần Dạ điên cuồng càng dữ dội hơn nàng.
Trong lòng Tử Huyên biết những chuyện này là không tránh khỏi, mình cũng không có năng lực đi hóa giải, cho nên bây giơ có thể làm là giúp Thần Dạ đối mặt phiền toái, tận khả năng giảm bớt nó đi, điên cuồng tích lũy trong mấy năm gần đây cũng phóng thích thỏa thích,.
Bởi vì nguyên nhân này nên Thần Dạ mới sốt ruột.
Sau khi nhìn thấy Tử Huyên như vậy, Thần Dạ không hỏi chuyện tà tâm loại, không phải là không muốn hỏi, mà là không muốn Tử Huyên biết mình lo lắng.
Nhưng mà tà tâm loại đã tồn tại, chính là nguy cơ lớn nhất, những chuyện này Thần Dạ cũng không thể hỏi thăm, bởi vì hắn biết ba năm mình không có tung tích, kích thích Tử Huyên tóc bạc trắng, đồng thời cũng xảy ra biến cố khác.
Những thứ này Thần Dạ tạm thời không biết, hắn biết rõ chỉ có tăng tu vị bản thân lên mới có thể giúp Tử Huyên hóa giải, hơn nữa cũng chỉ là có khả năng mà thôi.