Đế Quân

Chương 1255: Hồng nhan (1)



Người trẻ tuổi chậm rãi nói:

- Tà Tâm Chủng phát tác, chỉ là ảnh hưởng tới bổn mạng hồn phách, khiến Tử Huyên cô nương hiệu trung với Tà Đế Điện, trung tâm như một, còn lại cũng sẽ không có quá nhiều biến hóa, nhưng hôm nay, Tà Đế chi huyết đã sắp sửa hoàn toàn tương dung với huyết dịch bản thân Tử Huyên cô nương, một khi chính thức dung hợp. . . .

- Tử Huyên cô nương sẽ biến thành ―― huyết nô, dùng huyết làm thức ăn, dùng huyết mà sống, không huyết liền chết chính là huyết nô, càng nghiêm trọng hơn chính là, Tử Huyên cô nương những năm nay tu luyện chính là dùng tiêu hao sinh mệnh lực làm đại giá, theo ta suy tính, nhiều nhất còn có ba năm nữa, Tử Huyên cô nương sẽ. . . .

- Đừng nói nữa!

Thần Dạ gầm lên, quay người nhìn gương mặt gần ngay trước mắt kia, một vòng tự trách không cách nào hình dung dậy trào trong lòng hắn, nếu không phải vì mình, Tử Huyên sao sẽ biến thành như vậy.

Vô số tơ máu liền như mạng nhện, nhao nhao tràn khắp hai mắt Thần Dạ, , giờ khắc này, Thần Dạ nhiều năm qua chỉ hối hận qua một lần, lại một lần nữa hối hận.

Trong cuộc đời này, nếu nói là hối hận, Thần Dạ chỉ hối hận qua một lần!

Năm đó tuổi nhỏ quá mức tùy hứng, ngày đó mẫu thân bị bắt, chính hắn căn cơ bị phế, toàn bộ của Thần Dạ tựa hồ trong một ngày đã từ ban ngày tiến vào đêm tối, hơn nữa đêm tối kia còn sẽ vĩnh viễn không có sáng sớm.

Lần kia, Thần Dạ đã hối hận, từ đó về sau, hắn thề, đời này kiếp này, không bao giờ làm ra những chuyện khiến mình phải hối hận nữa, cho nên, vô luận là trước khi trọng sinh, hay là sau khi trọng sinh, cách làm việc của Thần Dạ cho dù đôi khi phi thường mạo hiểm, nhưng những mạo hiểm kia đều không khiến hắn hối hận.

Nhưng bây giờ, hắn lại lần nữa hối hận!

Thần Dạ không hối hận mình mạo hiểm đi cứu vợ chồng Phong Ma, hắn hối hận chính là, lúc ấy vì sao không mang theo Tử Huyên cùng tiến vào Tang Hồn Sơn Mạch?

Nếu vậy thì Tử Huyên tuy cũng sẽ gặp phải nguy hiểm không biết, nhưng bất kể như thế nào, nàng cũng sẽ không vì mất đi mình mà có thay đổi thường nhân không cách nào lý giải kia, càng thêm không có khả năng hiện giờ chỉ còn lại ba năm để sống.

Cho dù lúc đó, hai người đều sẽ gặp phải sinh tử, mặc dù lao vào Hoàng Tuyền, nhưng thủy chung hai người vẫn ở cùng một chỗ, không có sinh ly tử biệt ah!

Tất cả đều là do mình sai...

- Vì cái gì, vì cái gì a?

Thần Dạ khàn giọng gầm nhẹ lấy, mặc kệ hắn xuất sắc cỡ nào, át chủ bài cường đại thế nào đều không có khả năng trong ba năm có được thực lực Nghịch Thiên Cải Mệnh được.

Hắn biết rõ, hắn hiện giờ cho dù không muốn buông tha cỡ nào, nhưng sự thật là, đối mặt với Tử Huyên hiện giờ hắn thật sự không hề có cách nào cả, ngay cả chút hỗ trợ cũng không được.

Tà Đế Điện rất cường đại, Tà Đế càng là người tuyệt đỉnh, nhưng những thứ này Thần Dạ đều tin tưởng tương lai có một ngày hắn có thể đạt đến được.

Hiện giờ!

- Thần Dạ, ngươi đừng như vậy!

Tử Huyên khẽ vuốt vuốt đôi mày kiếm nhíu chặt kia, chuyện nàng lo lắng nhất rốt cục vẫn phải xuất hiện.

- Vì sao?

Thần Dạ gào gú thê lương, trong cuộc đời này, Tử Huyên mới vui vẻ được bao lâu chứ?

Sư môn tuy đối với nàng rất tốt, nhưng đó đều chỉ là để lợi dụng, trước bị Chung Khiếu đánh lén, sau khi Tiêu Vô Yểm vứt bỏ, một người cơ khổ mang theo Linh Nhi đi khắp thế gian, nào từng có ai làm bạn?

Thật vất vả khổ tẫn cam lai, Thần Dạ cho rằng, trong năm tháng sau này có mình làm bạn và che chở, tuy rằng hai người còn phải gặp phải rất nhiều chuyện, nhưng sau một thời gian tất nhiên sẽ hạnh phúc, ai ngờ đến chuyện này?

Tà Tâm Chủng cùng Tà Đế huyết dịch tương dung theo nhau mà đến!

Tử Huyên thiện lương như thế, đối mặt với sư môn đã bán đứng mình và Tiêu Vô Yểm từng phản bội nhưng trong lòng nàng thủy chung vẫn có một phần thiện niệm.

Nhưng vì cái gì?

Trời xanh bất công! Thần Dạ im ắng gào thét, nếu trời xanh công bình, sao lại để cuộc đời Tử Huyên gặp phải nhiều trắc trở như thế, nàng cho tới bây giờ đều không có lỗi với bất kỳ ai a?

Thần Dạ hận, giờ khắc này, hắn hận người trong thiên hạ!

- Thần Dạ, ngươi đừng vậy, chúng ta vẫn còn thời gian, còn ba năm nữa, ta nhất định tốt hơn!

Tử Huyên nhìn qua Thần Dạ, trên mặt đẹp lộ ra một nụ cười động lòng người, nhẹ giọng nói.

Nghe vậy, Thần Dạ lộ nụ cười sầu thảm, ba năm, nhìn như hơi dài, nhưng có thể làm được gì?

Thực lực dùng sinh mệnh lực làm đại giá đổi lấy, mặc dù Thần Dạ có được đại địa bổn nguyên cũng không cách nào vãn hồi sinh mệnh lực của Tử Huyên được, Địa tinh chi tâm có thể làm chỉ là sinh cơ, mà không phải là sinh mệnh lực.

Mà Tà Đế huyết dịch qua một thời gian nữa có lẽ sẽ hoàn toàn tương dung với huyết dịch toàn thân Tử Huyên, Thần Dạ không thể tưởng được, có cách gì có thể hóa giải được.

Có lẽ sau khi thực lực bản thân tăng lên tới cảnh giới nhất định liền có thể làm được, nhưng cảnh giới này, cũng không phải Thiên Huyền chi cảnh, mà tình huống Tử Huyên hiện giờ hiển nhiên đã không cho phép nàng tiếp tục tu luyện, nếu không, tình huống sẽ càng ngày càng chuyển biến xấu!

Về phần bản thân Thần Dạ?

- Đừng khổ sở!

Tử Huyên cắn răng, lộ ra nụ cười:

- Những năm gần đây, ta đã sớm biết mình sẽ gặp phải kết cục như thế nào, cho nên, từ lâu đã có chuẩn bị, mặc dù ba năm sau vẫn phải chết, ta cũng có thể làm được, đợi một ngày kia có thể lần nữa phục sinh!

- Thật sự?

Trong mắt Thần Dạ lộ ra tia sáng rực lực, vòa thời điểm này, bất luận khả năng gì đều có thể khiến hắn mừng rỡ vạn phần, mặc dù không biết hi vọng này có thật hay không.

- Nàng đang lừa ngươi!

Người trẻ tuổi đột nhiên lên tiếng nói.

Tử Huyên hai mắt phát lạnh, sát ý ngập trời điên cuồng trào ra:

- Ngươi sao biết được ta không có thủ đoạn như thế, ngươi cho dù thực lực thông thiên, chẳng lẽ mọi chuyện dưới gầm trời này ngươi toàn bộ đều biết rõ sao?

- Chắc chắn mười phần!

Người trẻ tuổi ngạo nghễ nói.

- Chắc chắn mười phần?

Tử Huyên cười nhạo một tiếng, chợt hai tay khẽ động, ngón tay ngọc thon dài đột nhiên điểm ra, một điểm bạch quang thoáng hiện ở trước Tử Huyên, ngưng mà không tiêu tan, sau nháy mắt phảng phất hóa thành một phương bàn quay.

Ở trong bàn quay kia, một cổ khí tức huyền diệu bắt đầu chậm rãi khởi động, mặc dù là người tuổi trẻ kia, giờ phút này sâu trong mắt bất giác cũng lộ vẻ khiếp sợ, nhịn không được kinh hô:

- Ngươi sao có thể tu luyện ra đạo khí tức này?

Tử Huyên lạnh lùng cười cười, hai tay thò ra, bàn quay kia rất nhanh xoay tròn trong lòng bàn tay nàng, khí tức huyền diệu bao lấy cả người Tử Huyên vào trong, một sát na này, Thần Dạ ở ngay bên người nàng nhưng ngay cả một chút khí tức của Tử Huyên cũng không nắm bắt được

- Loại thủ đoạn này, ngươi có biết rõ?

Tử Huyên chợt lạnh lùng hỏi.

Người trẻ tuổi thần sắc trì trệ!

Tử Huyên lạnh lùng quát:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.