Đế Quân

Chương 1346: Thiếu nữ thiên tài



Ánh mắt Thần Dạ khựng lại, hai tay run run rẩy rẩy vuốt ve mấy thứ này. Trên bề mặt mỗi một món đồ này tựa hồ đều vẫn còn lưu lại được khí tức của mẫu thân, là quen thuộc như vậy, lại làm cho phải nhớ nhung không người nào so sánh được.

Chính là, tịnh không có ngọc bội nào !

- Phụ thân, cũng chỉ có những thứ này sao?

Thần Dạ biết rõ, phụ thân sẽ không phạm sai lầm. Nhưng mà vẫn không nhịn được hỏi lại, thật sự là miếng ngọc bội kia quá mức quan trọng.

- Chỉ có những thứ này . Nếu như còn nữa, có thể nào mà ta không mang theo người được?"

Ánh mắt Thần Sư run nhè nhẹ, sau đó, tựa hồ đã khiến cho tâm thần khôi phục bình tĩnh thì ông liền hỏi:

- Dạ nhi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Thần Sư cũng không phải là người ngu dốt nên cũng hiểu rõ ràng, Thần Dạ làm như vậy thì phía sau nhất định là có liên quan cùng thê tử.

- Phụ thân, Tà Đế Điện bắt đi mẫu thân, là vì mẫu thân có được một thứ gì đó. Nhiều năm như vậy, mẫu thân bị giam tại Tà Đế Điện, lại từ đầu đến cuối cũng không để cho bọn chúng có được món đồ kia. Cho nên bọn họ hoài nghi, vật này mẫu thân đã để lại cho hài nhi.

Thần Dạ vắt óc suy nghĩ rồi nói:

- Có điều là, mẫu thân cũng không hề để lại bất cứ đồ vật gì cho hài nhi. Con cho là, có thể là đã để lại cho phụ thân chăng, cho nên liền. . .

- Bọn họ bắt mẹ của con là có mưu kế. Vậy tương lai khi đối mặt với Tà Đế Điện để cứu về mẹ của con, nhất định cần phải có vật như vậy ?

Thần Sư hít vào một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại, lần thứ hai tiến vào trong kí ức .

Trải qua một hồi rất lâu sau , Thần Sư không khỏi lắc đầu. Sau khi mở mắt ra thì rõ ràng có thể thấy được, một sự sợ hãi hiện ra rất nhanh . Hiển nhiên, ông ta tịnh không tìm được món đồ khác mà thê tử lưu lại.

Một khi đối mặt với Tà Đế Điện , nếu không đưa ra được món đồ bọn chúng muốn thì có lẽ người của Tà Đế Điện sẽ. . .

- Phụ thân, ngài yên tâm. Vô luận như thế nào, con đều sẽ cứu mẫu thân ra!

Mắt thấy sự biến hóa trong mắt phụ thân, Thần Dạ vội vàng nói.

Mẫu thân đã bị bắt nhiều năm, tuyệt không thể khiến cho phụ thân phát sinh bất cứ bất ngờ gì .

- Vi phụ tự nhiên là tin tưởng con.

Lời tuy như thế, nhưng Thần Sư hiện tại xem ra cả người hình như trong nháy mắt đã già nua đi rất nhiều.

Tà Đế Điện sở dĩ hiện tại chỉ đang nhốt thê tử, đó là bởi vì món đồ này còn chưa tới tay. Nếu như để cho bọn họ biết, vật này cả hai cha con mình đều không có, như vậy, không cần nghĩ cũng liền biết, thê tử ắt phải chịu khổ, chỉ sợ là. . .

- Phụ thân, ngài đừng suy nghĩ nhiều !

Thần Dạ chậm rãi đứng lên rồi nói:

- Phụ thân, chuyện này, ngài coi như cũng không biết cái gì , cũng chưa từng có nghe thấy . Việc của mẫu thân thì con sẽ thu xếp. Không được bao nhiêu thời gian, chuyện sẽ có kết cục xác định!

- Dạ nhi, ý của con là?

Trong lòng Thần Sư cả kinh, ông ta liền vội nói:

- Dạ nhi, ngàn vạn lần đừng xúc động.

Tu vi hiện nay của Thần Dạ thì Thần Sư đã vô phương cảm ứng được. Điều này liền chứng minh, hắn đã hơn xa ông. Nhưng mặc dù là như vậy thì hắn cũng tuyệt không phải là đối thủ của Tà Đế Điện.

Thế lực này rốt cuộc mạnh mẽ như thế nào, trong khoảng thời gian này, Thần Sư đã hiểu phi thường rõ ràng. Đứa con của mình tất nhiên cực kỳ ưu tú, nhưng mà còn chưa hoàn toàn trưởng thành .

Nghe vậy, Thần Dạ cười nói:

- Phụ thân yên tâm, hài nhi sao lại xúc động?

Hiện đúng vào lúc này, đều không thể để Thần Dạ bị kích động. Thời gian Tà Đế Điện lưu cho hắn vốn cũng đã không còn nhiều lắm .

Thần Sư thở dài, ông ta nặng nề vỗ vai Thần Dạ mà nói:

- Ở trong lòng ta vô cùng nhớ đến mẹ của con. Thậm chí nằm mơ, đều là mơ mọi thứ về mẹ của con. Ta tin tưởng, ở trong lòng mẹ của con cũng là như vậy. Nhưng mà, điều ta và mẹ của con muốn nhìn thấy nhất là con bình an vô sự. Đây là mong mỏi lớn nhất của chúng ta, hiểu không?

- Con biết, cho nên con sẽ không khiến cho ngài và mẫu thân thất vọng.

Thần Dạ cười điềm đạm, mong mỏi lớn nhất của cha mẹ là muốn nhìn thấy chính mình bình an vô sự. Còn mong muốn lớn nhất của chính mình là cả nhà đoàn tụ. Vì điều này, hắn có khả năng không tiếc tất cả!

- Phụ thân, ngài ở chỗ này đã từng gặp qua Linh Nhi?

Thần Dạ thay đổi đề tài, việc của mẫu thân tạm thời dừng ở đây. Không tìm được ngọc bội kia, sau này còn có biện pháp khác, không thể để cho phụ thân lo lắng quá nhiều.

- Linh Nhi?

Thần Sư lắc đầu, đáp:

- Trong khoảng thời gian này, Diệp Thước, Dịch Thiên bọn họ bao năm nay khinh người thì trái lại thường xuyên đi theo ta tâm sự. Nhưng mà Linh Nhi thì ta chưa từng gặp qua, bọn họ cũng không có nhắc đến .

- Đi, bây giờ con liền dẫn ngài đi gặp Linh Nhi. Phụ thân, nó chính là cháu gái của ngài a!

Thần Dạ đến gần, ha hả cười một tiếng. Mẫu thân không về, vậy để cho Linh Nhi cứ tạm thay thế mẫu thân, khiến cho phụ thân được hài lòng . Ít nhất có thể làm dịu bớt ưu tư trong lòng phụ thân. Hơn nữa. . .

Thần Dạ cũng là muốn xác định sẵn chuyện này , khiến cho Tử Huyên tránh cũng không thể tránh !

- Cháu gái. . .

Thần Sư há miệng, trong lúc nhất thời ngàn vạn cảm khái nổi lên trong lòng. Đứa trẻ nhiều năm trước đây, hiện nay, cũng đã là người cha , đã trưởng thành a!

Ở trong sân đã là có người đang chờ.

Đứng đầu phía trước là Tử Huyên, mà ở bên người Tử Huyên, có một nàng thiếu nữ Diệu Linh .

Thiếu nữ thân hình dong dỏng cao, vóc người duyên dáng yêu kiều. Gương mặt kia, nếu so với Tử Huyên còn phải xinh xắn hơn. Một bộ quần áo dài phất phới khiến cho nàng tựa như tinh linh xuất hiện ở trong thiên địa này .

- Đại ca ca!

Thấy Thần Dạ đi tới, thiếu nữ vui mừng nhảy nhót, rồi sau đó cả người như con bướm Hồ Điệp lao tới, muốn giống như trước đây mà ôm thật chặt cổ Thần Dạ , cả người đều dán trên người hắn. Nàng muốn cho khuỷu tay kiên cường nhất kia của hắn, lại cho mình và mẫu thân một cảm giác an toàn nhất .

Có điều, liền vào lúc muốn nhào tới trên người Thần Dạ thì thiếu nữ ngừng phắt lại. Trên gương mặt xinh xắn xuất hiện ra một vẻ thẹn thùng . Chính mình hiện tại đã là đại cô nương , có thể nào lại làm giống như đứa trẻ vậy?

Thực sự không thích hiện tại như vậy, vì cũng không thể gắt gao ôm Đại ca ca . . . Miệng thiếu nữ nhẹ nhàng bĩu một cái, không cao hứng !

- Linh Nhi, ha hả!

Hành động của thiếu nữ khiến cho Thần Dạ thấy tức cười bèn cười một tiếng. Rồi sau đó hắn ôm nàng ở trong lòng, cô gái nhỏ rốt cục đã trưởng thành.

- Đại ca ca, ta rất nhớ ca ca.

Thiếu nữ lần thứ hai phô ra nụ cười đẹp mắt , hai tay vòng quanh trên lưng Thần Dạ , không nhịn được tham lam hấp thu đạo khí tức quen thuộc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.