Đế Quân

Chương 1401: Về nhà



- Lăng nhi, ta không phải cố ý.

Thần Dạ nhìn Huyền Lăng với ánh mắt xin lỗi, sau đó tiếp tục nói:

- Ta kể giấc mộng kia là chuyện chân thật mà ta từng trải qua, sở dĩ hôm nay nói với mọi người là vì sở dĩ ta có được ngày hôm nay là nhờ Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện hỗ trợ, nhưng bọn họ dù sao từng ở Bắc Vọng sơn vô số năm, vì sao ta có thể làm cho họ cam tâm tình nguyện đi theo ta đây?

- Đó là bởi vì ta không cam lòng.

Thần Dạ nghiêm mặt nói:

- Ngày đó khi mẫu thân bị bắt, căn cơ của ta bị phế, ta ở nơi này oán hận cùng tràn ngập không cam.

- Chính vì như thế ta mới làm Thiên Đao thức tỉnh, giúp ta có được tân sinh, nếu không hôm nay mọi người cũng không thấy ta vì ta đã sớm chết từ lâu.

Dù đã nói gần hết nhưng Thần Dạ lại không nói rõ với mọi người hắn thật sự từng sống lại.

Khi thực lực gia tăng tới trình độ như bây giờ, ngay cả chính bản thân Thần Dạ cũng từng hoài nghi chuyện mình sống lại phải chăng chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Hoàng thành đế đô Đại Hoa hoàng triều.

Con đường rộng mở, dòng người tấp nập không khỏi nói rõ cho dù đã thay đổi triều đại nhiều năm nhưng vẫn chưa từng ảnh hưởng sự phồn vinh của nơi này.

Chẳng qua dù là dân chúng sinh hoạt trong đế đô hay bất kỳ địa phương nào của Đại Hoa hoàng triều, thậm chí dân chúng của hai hoàng triều đều biết hiện tại địa phương nắm quyền lực cao nhất của Đại Hoa không còn nằm trong hoàng cung nguy nga ngày trước.

Hiện giờ địa phương nắm quyền lực cao nhất của quốc gia chính là một phủ đệ u tĩnh nằm trên ngã tư đường, phủ đệ có tên là Trấn Quốc vương phủ.

Chính là Thần gia.

Năm đó Thần Dạ dẫn người đến đại náo hoàng cung, bắt giữ hoàng đế Đại Hoa, sau khi hắn bị bắt dân chúng đã biết Đại Hoa hoàng triều sẽ thay đổi triều đại.

Nhưng vượt ngoài dự đoán mọi người chính là hoàng đế mới của Đại Hoa không phải Thần Dạ cũng không phải Thần lão gia tử đầy uy vọng trong lòng mọi người.

Một nhóm người đi lại trên đường, hết thảy chung quanh thật quen thuộc thậm chí nhắm mắt lại cũng có thể nhận ra được đường đi ngày trước.

Đi tới không bao lâu chính là phủ đệ quen thuộc, dù đã rời khỏi nhà thật nhiều năm nhưng vẫn làm lòng người vướng bận, bởi vì nơi này chính là – nhà.

- Tam gia, tiểu thiếu gia, là hai vị sao?

Một vị lão giả đang chuẩn bị đi ra cửa, đột nhiên nhìn thấy nhóm người từ cuối đường đi tới, hắn tùy ý liếc mắt sau đó liền thu hồi ánh mắt của mình, nhưng chỉ nháy mắt sau hắn giật bắn mình xoay người nhìn lại, còn dùng sức nhu nhu đôi mắt đã già nua của mình.

Mặc dù đã nhìn thấy rõ ràng nhưng lão giả vẫn không dám tin tưởng, run rẩy cất tiếng hỏi.

- Lâm lão, là ta, ta cùng Dạ nhi trở về.

Cha con Thần Dạ bước nhanh tới nắm chặt tay lão giả.

Hạ nhân của Thần gia có rất nhiều người trung thành cùng tận tâm, nhưng chỉ có lão giả này luôn kề cận bên Thần lão gia tử thật nhiều năm.

- Tam gia, tiểu thiếu gia…

Lâm lão không nhịn được chảy nước mắt run giọng kêu lên.

- Người đâu, mau đi báo cho lão vương gia tam gia cùng tiểu thiếu gia đã trở về.

- Lâm lão, ngài có khỏe hay không?

- Tốt tốt, ha ha, Diệp thiếu gia, Thiết thiếu gia, các ngươi cũng trở về rồi sao.

- Ha ha, lão tam, Dạ nhi, hai ngươi rốt cục đã về.

Vừa đi vào phủ đệ không bao lâu, một tiếng cười sang sảng vọng ra, mấy đạo thân ảnh sải bước đi tới, người dẫn đầu chính là Thần lão gia tử.

Đã qua nhiều năm, thực lực lão gia tử tinh tiến, thân thể vẫn thật khỏe mạnh nhưng nếu tu vi của lão nhân không đột phá trước thời hạn thì đại nạn sẽ đến.

Nhưng Thần Dạ cũng không lo lắng chuyện này, với thực lực hiện tại của hắn tuy chưa thể giúp Thần lão gia tử bọn họ lập tức đắc đạo nhưng muốn kéo dài thọ nguyên của họ cũng là chuyện cực kỳ dễ dàng.

Đi theo phía sau lão gia tử là đại bá Thần Thuận cùng nhị bá Thần Lệ, sau lưng họ là vài vị ca ca khác.

- Phụ thân, đại ca, nhị ca.

- Gia gia, đại bá, nhị bá, đại ca…

Hai cha con cùng nhau bước tới quỳ sụp dưới đất hô.

- Gặp qua lão vương gia.

Mọi người cung kính chào hỏi.

- Tốt tốt…

Thần lão gia tử lập tức thu hồi vẻ ảm đạm trong ánh mắt, nâng dậy Thần Sư cùng Thần Dạ nói:

- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi…

- Gia gia, đây là Tử Huyên cùng Linh nhi, ông còn nhớ được không?

Thần Dạ tuy không nhìn thấy vẻ biến hóa trong mắt Thần lão gia tử nhưng giọng nói của lão nhân thoáng biến đổi thì hắn lại cảm ứng được, cũng hiểu vì sao lão gia tử lại có phản ứng như thế.

Có một vài sự tình hắn cần phải kể lại với lão gia tử, nhưng không phải trong hiện tại, cũng không cần nói ngay trước mặt mọi người.

- Đương nhiên là còn nhớ rõ, ngươi từng kể về nha đầu kia trước mặt lão phu…

- Dạ phải.

Thần Dạ vội nói:

- Tử Huyên mau qua gặp gia gia, Linh nhi, đây là thái gia gia, gia gia, đây là chắt của ngài…

- Gia gia.

- Thái gia gia.

- Ha ha, tốt tốt…

Thần lão gia tử cười to, nâng hai người nói:

- Lão phu cảm ơn hai người mấy năm nay đã chiếu cố Thần Dạ, đây là lần đầu tiên các ngươi về nhà, lão đại lão nhị!

- Dạ, phụ thân!

Thần Thuận lập tức lấy ra hai kiện đồ vật đưa cho lão gia tử, sau đó lão gia tử đưa qua cho Tử Huyên cùng Linh nhi.

Trong ánh mắt hai mẹ con Tử Huyên bỗng nhiên long lanh, hai kiện đồ vật chưa chắc có bao nhiêu trân quý, nhưng có thể nhìn ra được lão gia tử quan tâm hai người tới bậc nào, đã sớm chuẩn bị xong cả quà gặp mặt.

- Cảm ơn gia gia.

- Cảm ơn thái gia gia.

- Cảm tạ cái gì, đều là người trong nhà.

Thần lão gia tử không khỏi cười to nói:

- Đi vào nhà nói sau, lão đại, phái người gọi Nguyên nhi trở về một chuyến.

- Lão vương gia, Thần Dạ, mọi người trò chuyện, chúng tôi muốn đi tham quan trong thành một chút.

- Huyền Lăng công chúa.

Huyền Lăng vội đáp:

- Lão vương gia, xin đừng xưng hô như thế, đây đều là chuyện quá khức, mà Huyền Lăng cũng đã quên.

Thần lão gia tử đưa mắt nhìn Huyền Lăng, lại nhìn qua Trưởng Tôn Nhiên, liền hiểu được rất nhiều chuyện, mỉm cười nói:

- Không vội, đi cùng lão phu vào nhà trước, lão phu nghĩ có chuyện các ngươi cũng cần phải biết.

Huyền Lăng cùng Trưởng Tôn Nhiên nhìn nhau, cũng không nói gì, cùng mọi người đi vào phòng khách.

Tuy hai nàng tự nhận đã có thể thản nhiên đối mặt với Thần Dạ, chỉ có chuyện của Tử Huyên thật sự làm hai người vẫn chưa thể hoàn toàn thừa nhận trong lòng.

Nhìn thấy gia đình họ vui vẻ hòa thuận, trong lòng hai nàng thật không thoải mái, nếu Đại Hoa hoàng triều không phải quê hương của hai nàng, hai nàng thật sự không muốn cùng quay trở về.

- Lão vương gia…

- Đừng nên gấp gáp, xem như bồi lão phu một chút.

Thần lão gia tử khoát tay, không cấp cho hai nàng cơ hội mở miệng nói chuyện, chuyện cũ đều đã trôi qua, vô luận giữa ba nhà từng có ân oán khúc mắc như thế nào, từ sau khi Đại Hoa thay đổi triều đại, những ân oán khúc mắc hẳn nên buông xuống, ít nhất ở bên Thần gia đã bỏ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.