Bị làm nổi bật như thế, toàn thân Phong Tam Nương hình như là người đến từ Cửu U địa giới. Với khí tức toàn thân đáng sợ, khiến cho nàng cực kỳ giống một vị tử thần.
Sau một lát, Phong Tam Nương khẽ cắn đầu lưỡi, một giọt máu huyết bắn ra. Nó lại bị lưỡi hái ấn ký trực tiếp hấp thu vào. Rồi chỉ trong một cái chớp mắt, lưỡi hái ấn ký ở chính giữa trán nàng phảng phất như một vật sống, lại tự động bay lên giữa không trung, biến thành một thanh lưỡi hái đích thực.
Phong Tam Nương phá không lướt đến. Nàng cầm lưỡi hái, lập tức, hướng về phía Quỷ Mộ mà múa vù vù !
Vào lúc Phong Tam Nương bay vút ra.... Hẳn là đúng khi mà lưỡi hái ấn ký ở trên trán Phong Tam Nương hiện lên. Thì ông trời lại một lần nữa tức giận, lại càng không cần phải nói, cuối cùng quỷ khí tuôn trào dữ dội!
Trên bầu trời, tầng mây đen sì bỗng đột ngột xuất hiện, những tia sáng hai màu tím bạc, như đàn trường xà xuyên qua không gian, thỏa thích bay lượn ở trong tầng mây. Chúng xuất ra những cỗ khí tức hủy diệt cường đại vô biên vô tận.
Thiên địa, bỗng trở nên hắc ám !
Mà loại hắc ám này, so với cái hắc ám của ánh sáng lưỡi hái đang bao phủ Quỷ Mộ thì hoàn toàn không giống. Cái trước, là phô thiên cái địa giáng xuống. Nó che khuất bầu trời, phảng phất cả một vùng trời này sắp sửa đâm xuống mặt đất. Loại uy thế này, không phải bất cứ một vật nào trên thế gian có khả năng kiến tạo ra nổi.
Gương mặt Thần Dạ dần dần cứng lại. Quỷ Chân Nhân này xem ra, tại thời đại của ông ta nhất định là một nhân vật đích thực nghịch thiên. Bất kể là chiếc lưỡi hái này, hay là quỷ khí quanh thân Phong Tam Nương giờ phút này, hiển nhiên đều là truyền thừa từ Quỷ Chân Nhân.
Nhưng mà cả hai món đồ này đều là thứ trời xanh bất dung, Quỷ Chân Nhân, có phần cũng quá làm cho người tò mò.
Trên bầu trời, gió nổi mây phun, muôn vàn đạo tia sáng tím bạc, đã phá không xuất ra. Khí tức hủy diệt, liền vào đúng thời khắc này bắt đầu điên cuồng thổi quét mà đến. Một cơn dao động kinh người, cho dù hiện nay vẫn còn đang quanh quẩn giữa không trung thì cũng đã khiến cho Thần Dạ hơi bị chấn động tâm thần.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Âm thanh sấm sét nổ vang, những tia sáng tím bạc tất cả lan tràn tại trong hư không trong nháy mắt sau đó đã hòa tan vào. Nếu không trong thời gian chỉ chốc lát thì rõ ràng một đạo sấm sét, có thể so với quả núi nguy nga vẫn còn cường đại hơn liền hình thành ở ngay trước mắt Thần Dạ !
Sấm sét Lôi Đình như thế lại xuyên qua cả thiên địa, đều không cần nó liên tục giáng xuống. Bởi vì, Lôi Đình thật giống như là một chùm tia sáng mà đầu phía trên nối liền với ông trời, còn một đầu khác đã xuất hiện trong không trung trên đỉnh đầu.
Khí thế khổng lồ làm cho người sợ, càng kêu lên to hơn, Thiên Địa Chi Lực quả nhiên là có uy năng lớn lao!
Mà nay, có lẽ bởi vì là Cổ Đế Điện ngăn cách, nên mới không để cho đạo Lôi Đình giáng xuống. Thế nhưng, Cổ Đế Điện ngăn cách, cũng không phải là một đảm bảo. Nếu không phải như thế, trời xanh liền đã không cảm ứng được mấy thứ lưỡi hái cùng quỷ khí xuất hiện.
Nói cách khác, một đạo Lôi Đình này nhất định sẽ giáng xuống!
Uy thế hào hùng, uy lực của Lôi Đình đến tột cùng lớn tới đâu thì Thần Dạ không dám tưởng tượng. Thế nhưng hắn nhất định biết, với trạng thái hiện nay của Cổ Đế Điện thì tuyệt đối không chịu nổi một kích này của Lôi Đình.
Thần Dạ rất muốn trợ giúp Phong Tam Nương mở Quỷ Mộ ra, cũng rất muốn từ trong Quỷ Mộ thu được điều hắn mong muốn. Tuy nhiên, nếu như tất cả điều này mà có điều kiện tiên quyết là Cổ Đế Điện phải hủy diệt, thậm chí chỉ bị trọng thương thì đó đều không phải là điều Thần Dạ bằng lòng nhìn thấy.
Sau khi liếc mắt nhìn Phong Tam Nương, Thần Dạ không chút nghĩ ngợi. Tâm niệm vừa động, Cổ Đế Điện hóa thành to bằng bàn tay, nhanh chóng trở lại trong thân thể của hắn.
Đã không có Cổ Đế Điện ngăn cách, ngàn vạn hủy diệt liền bá đạo ập đến. Dao động sục sôi đến kinh người. Giờ phút này, coi như Thần Dạ không phải nhân vật chủ yếu thì đã có vẻ cực kỳ không chịu nổi dưới khí tức hủy diệt này.
Cổ Đế Điện vốn là đang ở trong trạng thái trọng thương, nay bị áp lực như thế khiến cho chỗ thương tổn càng tổn thương nặng hơn !
Tuy nói, uy lực Lôi Đình là không thể tưởng tượng, Thần Dạ cũng không định để cho Cổ Đế Điện đối kháng cùng với nó. Nhưng không có nghĩa là cứ như vậy mà hắn chịu từ bỏ.
Đã không có Cổ Đế Điện, Thần Dạ còn có thủ đoạn của hắn !
Ý niệm trong khống chế, Quỷ Thi thân đang ở trước Quỷ Mộ trong giây lát liền chuyển động. Với tia sáng tím bạc bao bọc, nó hóa thành một đạo ánh sáng lung linh mà phóng đi rất nhanh như tia chớp hướng về Lôi Đình.
Không thể phủ nhận, Quỷ Thi cường đại, ở trong một đoạn thời gian rất dài sẽ trở thành trợ lực rất lớn cho Thần Dạ. Thế nhưng nếu so với Thiên Đao, Cổ Đế Điện thì nó cũng không được coi là cái gì.
Trong tình trạng hiện nay, Thần Dạ không còn cách nào khác, chỉ có thể làm như thế. Cũng không thể để cho chính hắn đi chống cự Lôi Đình chứ?
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Lôi Đình đánh xuống, bóng dáng Quỷ Thi lập tức giống như là một viên đạn pháo được phóng ra, từ trong không gian nặng nề nện ở trên mặt đất. Một cái hố sâu thật lớn lập tức trở thành nơi nó cư trú.
Nhưng mà.... Thần Dạ ánh mắt chợt khựng lại, không ngờ Quỷ Thi vẫn còn sống được!
Lực lượng Lôi Đình như thế lại không chém vỡ được một khối Quỷ Thi? Thần Dạ đương nhiên tin tưởng Quỷ Thi cũng cứng rắn, nhưng hắn cũng biết rõ ràng. Cũng không phải Quỷ Thi có đủ cứng rắn để có khả năng ngăn cản một đòn sấm sét. Mà nguyên nhân rất lớn, có thể là trong thân thể Quỷ Thi đã có những tia sáng tím bạc, cái đó giống nhau như đúc với cấu thành Lôi Đình.
Tựa hồ là để nghiệm chứng suy nghĩ của Thần Dạ, đến lúc Quỷ Thi phóng mạnh lên từ trong hố sâu, có khả năng nhìn thấy, tia sáng tím bạc quanh thân nó càng lóng lánh hơn. Xem ra, là nó đã hấp thu một tia lực lượng ở trong sấm sét Lôi Đình.
Liền ở phía sau, lưỡi hái trong tay Phong Tam Nương đã múa vù vù ở trên kết giới bên ngoài Quỷ Mộ.
Một tiếng răng rắc gần như không thể nhận ra, tựa hồ trở nên vang vọng. Tức thì, một cỗ khí tức ngập trời không gì sánh kịp, không cách nào hình dung sau ngàn vạn năm yên lặng đã thức tỉnh lại mãnh liệt.
- Rầm rầm!
Khí tức ngập trời, sau một cái chớp mắt, nó đã xuất hiện ở trong thiên địa. Trong tích tắc này, Lôi Đình khổng lồ ngưng tụ không biết bao nhiêu đạo tia sáng tím bạc kia, bởi vì đạo khí tức này lan tràn mà không ngờ thân hình Lôi Đình có hơi run lên. Khi Thần Dạ bắt đầu tiếp nhận thì thấy nó lại có loại ý nghĩ muốn chạy trốn.
Khí tức, có cảm giác từ thời xa xưa!
Thần Dạ hoảng hốt. Không hề nghi ngờ, đạo khí tức này hẳn là chính là tất cả thuộc về Quỷ Chân Nhân. Thật không ngờ, chỉ là một đạo khí tức mà lại còn có uy năng to lớn như thế, ngay cả Lôi Đình do trời xanh tạo thành mà trước mặt khí tức này đều phải hơi bị lùi bước!
- Người kế tục của ta, lại đây đi!
Một đạo âm thanh quỷ dị khó lường, lặng lẽ quanh quẩn vọng ra từ trong Quỷ Mộ. Sau đó liền nhìn thấy, từ một chốn trong Quỷ Mộ có những tia sáng đen nhánh bắn ra bốn phía. Ở giữa những tia sáng có một cánh cửa, nó lợi dụng một loại hình thái như vậy để mà hiện ra.
- Quỷ Mộ, rốt cục đã mở ra !
Phong Tam Nương vui mừng, không chút nghĩ ngợi, nàng tung người nhảy lên xuất hiện ở trước cánh cửa. Chỉ cần tiến thêm một bước liền có thể vào được trong Quỷ Mộ.
Lúc này, Phong Tam Nương chợt dừng bước lại. Nàng đột nhiên nghĩ tới, ý tứ của đạo âm thanh kia chỉ là để cho nàng như người kế tục tiến vào, cũng không đề cập tới những người khác....
Tựa hồ là đã biết ý nghĩ trong lòng Phong Tam Nương, âm thanh lại vang lên một lần nữa:
- Vị tiểu bằng hữu kia, ngươi cũng cùng lại đây đi!
- Tiểu bằng hữu?
Phong Tam Nương cùng Thần Dạ đều là ngây ngẩn người !
Đạo âm thanh này, không nghi ngờ chính là Quỷ Chân Nhân phát ra. Mà người này, chính là cao thủ nghịch thiên vô số năm trước đây. Bất kể thân phân địa vị, thậm chí tu vi, đều không phải cấp bậc mà Thần Dạ có khả năng so sánh với. Cho dù một ngày kia, Thần Dạ cũng đạt tới cấp bậc nghịch thiên, thì mấy chữ tiểu bằng hữu này vẫn có vẻ cực kỳ quí giá.
- Đừng ngẩn người, nhanh lên một chút lại đây đi. Đại gia hỏa kia ta không ngăn cản được trong thời gian quá lâu.
Quỷ Chân Nhân ngay cả vô cùng cường đại, hiện nay đã là ngã xuống mà còn có thể ngăn cản được sấm sét Lôi Đình của trời xanh. Chỉ riêng bản lĩnh này đã đủ kinh người. Nếu như nói lão có thể phá tan được Lôi Đình, vậy cũng không tránh khỏi rất làm cho người giật mình.
Thần Dạ cùng Phong Tam Nương lại không do dự, song song di động, một trước một sau lướt vào trong Quỷ Mộ!
Khí tức viễn cổ đầy trời, ngay sau khi hai người tiến vào Quỷ Mộ liền như tia chớp mà quay về. Cùng lúc đó, ánh sáng đen nhánh cũng nương theo cánh cửa biến mất mà chôn vùi ở trong Quỷ Mộ.
Trên bầu trời, phong ba kích động, Lôi Đình cuồn cuộn. Phía dưới Quỷ Mộ, đã khôi phục như cũ, không tiếp tục phát sinh chút xíu khác thường. Ông trời, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thu hồi tất cả uy thế của mình, để cho thiên địa này chỉ sau một thoáng lại phục hồi tình trạng như cũ.
Giờ phút này hoàn toàn im lặng. Nếu có người nào đó tới chỗ này, sẽ không phát hiện, nơi này đã từng có một hồi trời long đất lở!
Vừa vào Quỷ Mộ, tất cả ánh sáng đã biến mất hoàn toàn sạch sẽ. Phảng phất ở nơi này là không tồn tại ánh sáng, làm cho trong Quỷ Mộ hoàn toàn hắc ám. Hơn nữa, là hắc ám yên tĩnh người khác tim đập dồn dập. Dáng vẻ như vậy, liền giống như cảm giác thời kì mà thiên địa vẫn còn hợp chung một chỗ.
Nhưng đồng thời, có một cỗ khí tức từ thuở xa xưa không biết đã phủ bao nhiêu bụi bặm từ phía đối diện ập tới. Một chốc đó như là làm cho người ta trở lại thời đại viễn cổ xa xôi.
- Phong cô nương, ngươi hẳn là biết nói sao đi chứ?
Nơi này đưa tay không thấy được năm ngón, ngay cả là lực lượng linh hồn cũng bị áp chế. Nếu muốn đi lại, chỉ có thể sờ soạng.
- Đương nhiên!
Phong Tam Nương nhẹ nhàng trả lời. Ở quanh thân nàng, ánh sáng âm phủ thăm thẳm đại thịnh. Từ trên trán, lưỡi hái lần thứ hai Ngưng Hình mà xuất hiện. Tiếp theo nó hóa thành một chùm tia sáng, cứ như thế mà vọt về hướng tới chỗ sâu trong Quỉ Mộ.
- Chúng ta đi thôi!
Ánh sáng âm phủ thăm thẳm lóe ra, trái lại khiến cho Thần Dạ có khả năng nhìn rõ ràng một chút cảnh tượng chung quanh. Thế nhưng chỉ nhìn lướt qua, hắn liền thu hồi ánh mắt. Thật sự là nơi này không có gì hay ho để nhìn, phàm là những chỗ tầm mắt có thể đạt được đều là trụi lủi một mảnh, phảng phất không có một ngọn cỏ.
- Cái tên Quỷ Mộ này, xác thật là chọn không sai!
Thần Dạ không khỏi bĩu môi.
Phong Tam Nương rõ ràng hiểu được ý tứ trong lời nói của Thần Dạ, lập tức có hơi không vui mà nói:
- Sớm biết rằng ngươi sẽ ghét bỏ như vậy, thì cũng không mang ngươi tiến vào.
- Vậy thì coi như ngươi còn có chút lương tâm.
- Hả, lương tâm của ta, liền chỉ có một chút thôi sao. Tiểu oan gia, ngươi có muốn sờ sờ nhìn nhìn hay không? ( dịch: trời ạ, ai mời ta nhỉ ?)
Thần Dạ lập tức bắt đầu đại lúng túng. Lạy nàng, nơi này chính là hang ổ sư phụ của nàng. Duy trì phong thái thục nữ một chút có được hay không?
Thấy dáng vẻ của Thần Dạ, Phong Tam Nương cười duyên không thôi.... Bởi vì Thánh Linh Châu, quan hệ giữa hai người đã phi thường tế nhị. Trải qua một phen sinh tử đến bây giờ, tựa hồ, cái loại ngăn cách tế nhị này đã xảy ra một chút chút biến hóa, như vậy rất tốt!
Nương theo nụ cười duyên của Phong Tam Nương, hai người liền đi theo chiếc lưỡi hái này dẫn dắt, mà đi tới ở trong Quỷ Mộ. Ở đây hiện nay mặc dù có ánh sáng thăm thẳm lóe ra, nhưng vẫn có vẻ hắc ám.
Một mạch đi tới, nơi này thật giống như là một thông đạo thật dài dưới lòng đất, dường như không có điểm cuối. Cũng không biết nó đi thông đến nơi nào, bởi vì lưỡi hái căn bản là không có chút xíu dấu hiệu muốn dừng lại. Nói cách khác, bọn họ còn cách điểm cuối muốn tới ắt hẳn là còn một đoạn lộ trình rất dài.
Nói không chừng, ở cuối thông đạo thật sự là Cửu U Địa Ngục?
- Phong cô nương, còn cần bao nhiêu thời gian mới đến a?
Âm thanh của Thần Dạ, nghe ra đã có vẻ không kiên nhẫn.
Nghe vậy, Phong Tam Nương nhẹ nhàng nhướn mày một cái, vội hỏi:
- Thần Dạ, vết thương của ngươi, có đúng là vô phương áp chế không ?
Đối với Thần Dạ, Phong Tam Nương đã có hiểu biết nhất định. Người thiếu niên này, tính tình không câu chấp, điều đòi hỏi không nhiều lắm, ngoài ra tính tình cứng cỏi. Vậy mà nay đi lại, đừng nói mới qua vẻn vẹn canh giờ, cho dù cần thời gian mấy ngày thì cũng sẽ không làm cho hắn có cảm giác không kiên nhẫn.
Nhưng hiện tại, chính mình ngược lại từ trong âm thanh của hắn lại nghe được mùi vị như vậy.
Thần Dạ lắc đầu, thân thể bị tổn thương tất nhiên rất cần coi trọng. Nhưng hắn có Hồn Biến, hồn phách vào mọi thời khắc đều đang tu luyện, nên tự có Huyền Khí thong thả lại cuồn cuộn không ngừng bổ sung tiến vào đan điền. Chỉ cần không gặp ngoại lực cường đại công kích thì vết thương sẽ đủ ổn định.
- Vậy ngươi là làm sao vậy?
Phong Tam Nương tò mò, nếu không phải nguyên nhân là vết thương thì nàng cũng không thể tưởng tượng được là còn có thể có nguyên nhân gì đó, sẽ làm cho người thiếu niên này bởi vậy mà lùi bước!
- Ta cũng không nói lên được!
Trong hai mắt Thần Dạ hơi có một chút nghi hoặc.
- Nếu như thân thể ngươi cho phép, chúng ta đẩy nhanh tốc độ hơn được không?
Sau khi có được sự đồng ý của Thần Dạ, Phong Tam Nương đi lên phía trước. Sau khi thúc dục lưỡi hái, nó nhanh chóng lướt đi.
Sau đó, Thần Dạ đi theo sát, chỉ một hơi thở phì phì cũng đủ để bị nhẹ nhàng phun ra.