Đế Quân

Chương 252: Tầng mây linh khí (2)



Trong đại sảnh La gia, La Linh ngồi lẳng lặng trên vị trí cao nhất. Hai bên tả hữu có đông đảo người. Ánh mắt của ai nấy đều từ phức tạp lúc ban đầu đã biến thành không hay vào hiện tại.

Bọn họ là được mời tới La gia, mà người mời mọc bọn họ là có ý tứ gì, thì ở đây, mọi người đều không phải hạng người ngu dốt. Đương nhiên trong lòng là biết rõ ràng, nói lời thành thật mà nói, cam tâm tình nguyện là không có khả năng. Chỉ có điều là bởi vì người mời bọn họ có tu vi thật sự là làm bọn họ kiêng kỵ cùng sợ hãi, nên không có biện pháp chỉ có thể ngoan ngoãn đi tới.

Nhưng ngoan ngoãn đi đến đây, tịnh không có nghĩa là bất cứ chuyện gì thì bọn họ đều sẽ dốc hết sức phụ họa. Nếu như quả thật là nói vậy, bọn họ liền triệt triệt để để trở thành kẻ đứng ở dưới người. Điều này đối với bọn hắn mà nói là khó lòng chịu đựng nhất. Dù sao, mọi người đều là chủ nhân của một thế lực.

Ngoài ra, điều khiến cho bọn họ phát hiện, người thiếu niên kia không phải lúc nào cũng có thể tùy thời cùng xuất hiện. Ở trong những lời thăm hỏi thì lúc này người thiếu niên tựa hồ cũng không muốn nhúng tay vào trong đó. Vì thế tâm tư những người này lập tức liền thay đổi.

Bắt nạt La gia, để cho La gia trở lại ba ngày trước đây, lại rơi vào hoàn cảnh đổ nát, bọn họ tự cũng không làm được. Người thiếu niên kia mặc dù không nhúng tay, khẳng định cũng không chịu được việc La gia bị chà đạp. Thế nhưng có chút chỗ tốt, tựa hồ là có khả năng từ giữa kiếm ra một chút gì đó.

- La cô nương suy nghĩ thế nào, chúng ta nhiều người như vậy đều đang chờ ngươi trả lời một cách thuyết phục đó?

Bên phía tay trái, một người người trung niên vóc người thô kệch liền hỏi oang oang.

Người này vừa mới nói ra ngầm ý, thì những người khác ở đây cũng lập tức phụ họa theo. Trên mặt của ai nấy đều không chỉ có lửa nóng, mà cũng có được một chút dáng vẻ lạnh như băng đang bắt đầu khởi động.

La Linh trái lại cười nhạt, không tiếp tục yếu đuối như ngày xưa, nàng nhẹ nhàng nói: 

- Vào lúc diệt Thu gia và Cuồng Đao Quán, các vị không hề đóng góp một chút sức lực. Mà nay, lại muốn ngồi mát ăn bát vàng sao?

Tài sản gom góp bao năm qua của Thu gia và Cuồng Đao Quán, hiện nay, vẫn im lặng còn nằm ở trong hai nhà. La gia không hề đi lấy, các thế lực khác cũng còn không động tới, bọn họ không dám hành động.

Hiện tại tình huống đã có chút không giống nữa. Đã như vậy, có chút lợi thì đương nhiên phân chia một phần, không thể để cho La gia có được tất cả. Nếu không phải như thế, chỉ dựa vào những thứ đoạt được này, trong thời gian ngắn là La gia nhất định có khả năng tăng thực lực lên cực mạnh. Đến lúc đó, các thế lực có mặt ở đây, lời nói quyền hành của bọn họ tại trấn Thanh Dương sẽ càng ngày càng nhỏ. Chỉ cần suy tính của La Linh hơi kiên quyết một chút, thì bọn họ liền không còn không gian sinh tồn ở chỗ này, trừ phi thuần phục La gia.

Kết quả này, tự nhiên làm bọn hắn khó có thể đón nhận. Cho nên, thừa dịp hậu thuẫn lớn nhất của La Linh không có mặt để quản những việc lặt vặt này để sớm đạt được một chút gì đó.

Người trung niên kia cười to: 

- Lời La cô nương nói là không sai, mấy người chúng ta đây xác thật không hề xuất ra một phần sức lực. Nhưng La gia ngươi đồng dạng cũng không có. Mà nay, chúng ta chỉ là kiếm trong đó một bộ phận, còn lại vẫn dành cho La gia các ngươi, đó là chúng ta nể mặt mũi vị kia.

- Mặt mũi?

La Linh cười như có như không: 

- Mặt mũi công tử, phải cần các ngươi cấp cho sao?

- Ngươi?

Sắc mặt mọi người ở đây hoàn toàn đỏ lên, nhưng lại không thể tránh được. Những lời này là không dễ nghe, nhưng cũng là lời nói thật. Một tay bị diệt hai thế lực lớn, thì sao còn phải cần mấy người bọn họ nể tình.

Sau khi trầm lặng, người trung niên trầm giọng nói: 

- La cô nương, tất cả mọi người là kiếm ăn tại trấn Thanh Dương. Lời nói khó nghe một chút, những thứ Thu gia và Cuồng Đao Quán đoạt được, chưa chắc đã không phải ban đầu cướp đi từ chỗ chúng ta. Hiện tại, chẳng qua là vật về cố chủ mà thôi.

Nghe vậy, La Linh nhướn mày mà nói: 

- Mọi người đừng khinh La Linh tuổi nhỏ, cho nên, cũng đừng nói ra loại lời lẽ ngây thơ như thế. Hôm nay ý tứ mời mọi người tới đây, ta đã nói rõ ràng cho các ngươi. Còn về phần các thứ của Thu gia và Cuồng Đao Quán ?

La Linh lạnh lùng nói: 

- Hai nhà là công tử tiêu diệt, đương nhiên, vài thứ kia cũng là chiến lợi phẩm của công tử. La gia ta đây cũng không thể tùy ý động vào, các ngươi cũng dám tùy tiện có ý muốn?

- Hừ, La Linh, ngươi đừng nói nói thừa.

Dài dòng hồi lâu, trong đó có người không nhịn được bèn lạnh giọng quát: 

- Coi như vị công tử kia ở chỗ này, chúng ta cũng là cùng một câu nói đồng dạng như nhau. Tài nguyên mà Thu gia và Cuồng Đao Quán lưu lại, chúng ta lẽ ra có một phần. Nếu như chẳng phân chia được cho chúng ta như thế....

- Ngươi dự định như thế nào?

Gương mặt La Linh lập tức giá lạnh, một cỗ khí tức năng lượng không kém bùng phát ra từ trong cơ thể nàng, làm cho bầu không khí ở đại sảnh lập tức căng thẳng hơn rất nhiều.

La Linh chậm rãi đứng lên, mắt nhung đảo qua mọi người, lấy giọng điệu chân thật đáng tin mà nói: 

- Các vị nể tình, La gia tự nhiên nể mặt mũi các vị. Vài thứ kia, ta sẽ nói một tiếng với công tử để đưa cho các vị một cách thỏa đáng. Nếu như là các ngươi muốn tranh đoạt chiến lợi phẩm của công tử, vậy thì là kẻ địch với La gia ta.

- Là kẻ địch với La gia ngươi, La gia ngươi có tư cách làm kẻ địch với chúng ta sao, thật là không biết ăn nói!

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Vào lúc âm thanh của người này vừa mới kết thúc, thì trên bầu trời, trong một hồi nổ vang thật giống sấm sét trực tiếp giáng xuống bên cạnh. Tiếng gầm rú khiến cho lỗ tai mỗi người đều ù đặc đi trong nháy mắt.

- Xảy ra chuyện gì?

Sau khi khôi phục, mọi người như ong vỡ tổ chạy đi ra ngoài. Ngẩng đầu nhìn lên, lại rõ ràng chỉ thấy trong không trung trên đầu La gia có một tầng mây thật dầy đang ngưng tụ, phảng phất bão táp đã tới.

Thế nhưng mỗi người đều rõ ràng cảm ứng được, tầng mây này là cái gì. Hơn nữa còn là, số lượng linh khí tạo thành tầng mây.

Linh khí tạo thành tầng mây, đây là khái niệm gì. Bên trong đó lại ẩn chứa số lượng linh khí bao nhiêu đây? Ánh mắt của mọi người, ai nấy đều trong nháy mắt liền đờ đẫn !

Nhìn tầng mây linh khí khổng lồ kia, như thể trực tiếp áp chế ở trên đỉnh đầu. Ai nấy đều có cảm giác cái đầu của mình cũng có hơi không đủ dùng. Trong kiếp sống võ đạo của bọn họ mấy chục năm qua, đã có khi nào từng chứng kiến loại chuyện này.

Hiện tại, không ai lại hoài nghi, nếu như có thể tu luyện ở trong tầng mây linh khí kia, thì nhất định sẽ có hiệu quả tăng lên gấp nhiều lần. Thậm chí cũng có một số người xếp bằng ngồi xuống, nhìn một chút xem có thể thu được lợi lộc gì hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.