Đế Quân

Chương 272: Kim Long Lệnh



Thấy chỉ là hai người, Tôn Báo cười lạnh nói:

- Trường Tôn Nhiên, bổn tọa cho là ngươi mang đến bao nhiêu người. Hoá ra, chỉ là một người, ngươi đã tưởng rằng đó là phương pháp xoay chuyển đất trời, thật sự là rất buồn cười.

- Một người như vậy đã là đủ rồi.

Trường Tôn Nhiên khe khẽ cười, dùng âm thanh chỉ có chính mình mới có thể nghe thấy mà nói:

- Thần Dạ, không biết ta làm như vậy, thì có để ngươi cảm giác được giữa chúng ta sẽ không còn một mực xa lạ hay không ?

Hai bóng người lướt đến, giống như nhập vào chỗ không người. Chiếc cũi sắt thép do vô số binh lính tinh nhuệ xây dựng thành, phảng phất đối với hai người kia không có chút xíu trở ngại. Nên vẻn vẹn là chỉ chốc lát thì hai người đã tới gần!

- Muốn xông vào quân doanh của Đại Danh quân ta, chỉ bằng các ngươi thì còn kém rất nhiều!

Tôn Báo lạnh lùng cười một tiếng, một tay giơ cao lên giữa không trung, rồi chợt nặng nề hạ xuống !

Cùng với bàn tay của Tôn Báo hạ xuống, ở lớp bên ngoài cùng của cũi sắt thép, gần trăm tên binh lính phút chốc chuyển động tản ra tứ phương. Nhìn thì như tán loạn không có kết cấu, nhưng nếu như từ trên không trung nhìn xuống thì sẽ phát hiện, cái kia giống như là một Cự Nhân đang huy động tay chân của hắn.

Sau một khắc, tay chân Cự Nhân chuyển động mãnh liệt. Trong khoảnh khắc cái khiên trong tay đông đảo binh lính không ngừng chất chồng lên nhau, rồi chúng vọt tới trước hai người hình thành từng bức tường thành bằng sắt!

Đại Danh quân là chi quân đội. Với rất nhiều Võ Giả, nhất là trước mặt cao thủ, bọn họ có khả năng không để ý lắm đến những quân đội này, mặc dù Đại Danh quân có sức chiến đấu cực mạnh.

Tuy nhiên, khi mà rất nhiều binh lính tinh nhuệ liên thủ chung một chỗ để xây dựng thành đội ngũ tiến công và phòng ngự, vậy thì liền không phải Võ Giả bình thường có đủ khả năng ứng phó. Ít nhất, theo Tôn Báo xem ra thì cũng không phải hai người hiện tại này có khả năng ứng phó.

Chỉ là một Võ Giả Trung Huyền cùng một Võ Giả cảnh giới Sơ Huyền là có thể đủ phá phòng ngự của Đại Danh quân. Vậy thì chi quân đội có phần cũng quá toi cơm hư danh chứ ?

Sự thực, nếu không phải Tôn Báo muốn một lưới bắt sạch người của Trường Tôn Nhiên thì căn bản cũng sẽ không dung người của nàng thoát đi ra khỏi quân doanh!

- Tiểu thiếu gia, đi vòng qua thôi !

- Không cần!

Bình thường thì bức tường thành sắt thép, nhất là do đông đảo binh lính hung hãn xây dựng thì là xác thật kinh người, nhưng Thần Dạ tự có thủ đoạn của hắn!

- Ong ong!

Một mảnh những ánh sáng tím ngắt bất chợt hiện lên di động ở giữa không trung, như ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống. Nó bao phủ ở hơn trăm binh lính vòng ngoài kia. Cùng lúc đó, tốc độ của Thần Dạ không giảm, vẫn hướng về chính diện phía trước mặt hắn mà phóng đi thẳng tắp.

- Bịch!

Bức tường thành mà người khác xem ra là không thể phá vỡ, lại bị Thần Dạ dễ dàng tách ra. Tiếp theo sau, trước đông đảo ánh mắt đang kinh ngạc thì hai bóng người một trước một sau đã song song rơi trên đài cao.

- Ngươi là ai?

Con ngươi Tôn Báo thu nhỏ lại. Dẫu lão vẫn uy phong nghiêm nghị, nhưng mà tại chỗ sâu trong mắt lại có một sự bối rối thấp thoáng. Đại Danh quân chính là do lão một tay sáng lập. So sánh bất luận kẻ nào thì lão đều phải biết rõ ràng hơn về năng lực của binh lính thuộc hạ.

- Tôn Báo, ngươi tự tiện phát động tướng sĩ, phát tán lời đồn khắp mọi nơi để vu hại Trấn Quốc Vương Gia, ngươi phải bị tội gì?

Thần Dạ hít vào một hơi thật dài, rồi lạnh giọng quát.

- Vu hại?

Tôn Báo ngửa mặt lên trời cười to!

Tôn Báo đã có vẻ rất tức giận, Thần Dạ đồng dạng cũng không có quá nhiều vui vẻ gì. Lần hành động này, cho dù thế nào cũng phải lấy Tôn Báo để mà kết thúc. Còn muốn lợi dụng Tôn Báo vào việc sau này thì cũng là không có khả năng.

Chết một người Tôn Báo, đối với hoàng đế mà nói, nhìn thì như có sự bất đắc dĩ cùng đau đớn phải chặt một cánh tay. Nhưng cơn đau đớn này, tuyệt đối không ảnh hưởng được hoàng đế. Bởi vì, người kế tiếp nhậm chức đứng đầu Đại Danh quân, vị tất sẽ rơi xuống người của Thần gia.

Mặc dù vì trấn an Thần gia, hoàng đế bệ hạ ắt phải hứa một chút điều kiện. Nhưng so với hoàng đế mà nói, bất cứ điều kiện gì đều đã không quá đáng giá.

- Trường Tôn Nhiên, hảo, rất tốt!

Âm thanh của Tôn Báo sắc bén như đao:

- Giết sạch tất cả mọi người, một người không lưu!

Tuy nhiên, trong thời gian lời nói kia vừa dứt, trong quân doanh lớn như thế mà ngàn vạn binh lính kia lại đều như người gỗ, cũng không hề động đậy một cái. Ánh mắt của Tôn Báo đảo vòng vòng. Lão nhìn thấy, loại tia sáng tím biếc mênh mông như khoảng không vũ trụ kia lại đã trói buộc tất cả binh lính vào bên trong.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Nhìn Thần Dạ, mà Tôn Báo rống to!

- Thần gia, Thần Dạ!

- Ngươi là người của Thần gia?

Trong lòng Tôn Báo lại một lần nữa luống cuống.

- Chẳng lẽ trong Đại Hoa hoàng triều này, còn có thể có người thứ hai gọi là Thần Dạ sao?

Thần Dạ cười như có như không nhìn Tôn Báo, âm thanh không vang vọng, nhưng vừa vặn có thể đủ để cho tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy.

- Thế nào, thấy chủ nhân, sao ngươi còn không quỳ xuống?

Hỗn loạn ở phủ Đại Danh đều bị mọi người coi là hành động của Thần gia, bao gồm Tôn Báo trong đó. Tất cả Đại Danh quân đều tự cho mình là người của Thần gia. Hảo, nếu như vậy, tiểu thiếu gia Thần gia đến thì Tôn Báo ngươi cũng có thể an tâm.

Nhưng sự thật là, tất cả hỗn loạn, cũng không phải do Thần gia sai khiến xúi giục....

Tôn Báo đột nhiên cười to:

- Ha ha, ngươi cứ nói là người của Thần gia, bổn tọa liền tin sao? Muốn giả mạo người của Thần gia đến bức bổn tọa đi vào khuôn khổ. Trường Tôn Nhiên, kế sách của ngươi rất tốt, đáng tiếc, bổn tọa thực sự không phải là người không có đầu óc. Tiểu tử, sau khi bắt được ngươi, bổn tọa sẽ tự mình đưa ngươi đi Thần gia, giúp ngươi lĩnh tội!

Tôn Báo quả nhiên không phải là người ngu dốt. Nếu như công nhận thân phận của Thần Dạ, vậy đó là thừa nhận lần hỗn loạn này, tất cả đều là hành động của cá nhân lão, không quan hệ cùng bất luận kẻ nào. Như vậy tội danh đại nghịch của lão đã được xác định rồi.

Trước mắt, cho dù Thần Dạ, cho dù Trường Tôn Nhiên, lão chỉ cần nắm được hai người này trong tay, như vậy, trừ phi người hai nhà này mặc kệ sinh tử của hai người. Nếu không, ở trong Đại Hoa hoàng triều vẫn đang còn có một chỗ trong tiệc cho Tôn Báo lão. Thậm chí, nếu so sánh trước đây thì càng dễ chịu hơn, để rồi một vị trí tốt nhất trong nước, cũng chưa chắc là không có khả năng.

Nhìn Tôn Báo bước dài mà đến, Thần Dạ cười nhạt, phảng phất không nghe thấy gì. Chỉ là bàn tay hắn khẽ đưa ra, tức thì trong tay của hắn có ánh sáng vàng kim quang lấp lánh. Một chiếc lệnh bài chói mắt liền xuất hiện!

- Cái này? Kim Long Lệnh!

- Kim Long Lệnh!

Tôn Báo giật mình la lên, Trường Tôn Nhiên giật mình la lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.