Đế Quân

Chương 282: Hai thế lực lớn



Lúc này thời gian mới qua đi một năm a, mà Thần Dạ đã có được thủ đoạn làm người khác kinh ngạc như thế. Nếu như cứ tiếp tục nữa thì chẳng lẽ không phải là ý nghĩa, chỉ sau mấy năm là Thiên Nhất Môn của hắn sẽ phải đối mặt người thiếu niên này, dẫu có chỗ tồn tại hay không thì cũng là phải kiêng kỵ sâu sắc sao?

- Chấp sự đại nhân!

Xa xa, Vân Thái Hư bị thương nặng nhẹ nhàng hô một tiếng.

Người kia nhẹ nhàng gật đầu, Thần Dạ biểu hiện ra ngoài đã thật sự làm cho người ta hơi bị kinh ngạc cùng kiêng kỵ. Bởi vì quan hệ giữa Thần gia cùng hoàng thất, giữa Thiên Nhất Môn cùng người thiếu niên này nhất định không có khả năng cùng tồn tại !

May mà, gặp nhau hôm nay, nên có thể vào lúc Thần Dạ còn chưa trưởng thành mà giết chết hắn. Nếu không, kẻ này chắc chắn sẽ là một kẻ địch vô cùng đáng sợ.

Người kia cũng không nói cái gì, bàn tay vẫy một cái. La bàn đang nổi lơ lửng giữa không trung bỗng đột nhiên lại một lần nữa bắn ra những vầng sáng xanh lè, phô thiên cái địa bao trùm tất cả vùng trời này vào bên trong.

Quanh quẩn trong không gian, là một cỗ khí tức cường đại mà lại đáng sợ với lực lượng hủy diệt. Chỉ trong một cái chớp mắt, la bàn xanh lè đã xuất hiện ở trước người kia. Tức thì, phảng phất như kẻ đó đã kết hợp vào một chỗ cùng la bàn, rồi mang theo ý Sát Phạt cực đoan mà bắn ra dữ dội.

- Ô ô!

Không gian phảng phất đang khóc, mặt đất cũng đang run rẩy, giống như có trận động đất mãnh liệt xuất hiện. Một khe nứt thật sâu kéo dài thẳng tắp đi ra ngoài. Nhưng cũng lại làm cho mặt đất giống như là nồi nước đang đun sôi, cứ thế mà không ngừng bắt đầu khởi động.

Mắt nhìn được người kia đang lao nhanh mà đến, Thần Dạ hít vào một hơi thật dài. Thiên Đao ở trước người, tỏa ra hào quang trắng lóng lánh bao trùm lấy toàn thân hắn. Sự sắc bén đã thể hiện ngay trong phút chốc xuất hiện, nó khiến cho không gian đều miễn cưỡng bị chém thành hai mảnh.

Đao mang chợt phá không xuất hiện, lại không do dự hướng về bóng dáng ở phía trước mà nổi giận chém xuống!

- Ong ong!

Chính vào lúc này, dị biến đột nhiên xảy ra. Khắp trong phiến không gian này đang nổi lên một mùi thơm nồng nặc. Sau đó mùi thơm càng ngày càng thịnh, chỉ cần trong nháy mắt liền thấy nó mặc sức quanh quẩn trong hư không.

- Thiên Lâm Huyễn Hương!

Vân Thái Hư thất thanh không thôi.... Mắt nhìn ra được, khi mùi thơm kia tràn ngập thì hư không đều có chút mơ hồ mờ ảo đi.

Trước người Thần Dạ, không biết từ khi nào đã có Thiên Lâm Huyễn Hương xuất hiện. Nó bắn thẳng đến giữa không trung. Ở nơi đó, sớm đã có một đóa Thiên Lâm Huyễn Hương xuất hiện. Hai đóa hoa kì lạ đứng sát sao bên nhau. Suốt một thời gian dài không thấy, nay bọn chúng xa cách gặp lại đã làm cho mọi người phía dưới đều có thể cảm giác được sự nhớ nhung giữa bọn chúng !

- Là Thiên Lâm Huyễn Hương sao?

Người kia cũng vẻn vẹn là có hơi dừng lại, rồi lần thứ hai lao ra. Thực lực của cảnh giới Thông Huyền, đâu phải là Vân Thái Hư có khả năng đủ so sánh. Ngay cả là bị ảnh hưởng đến thì cũng không quá lớn!

- Vân Thái Hư, lại là ngươi?

Tiếng quát trong trẻo sắc bén truyền đến từ xa xa. Có một bóng người như cầu vồng bắc qua vòm trời đang hối hả phóng tới. Âm thanh lẫm liệt kia vang lên làm cho mọi người Thiên Nhất Môn cũng không nhịn được mà lập tức giật thột trong lòng !

- Nếu mà hôm nay Thần Dạ xảy ra chuyện, thì Thiên Nhất Môn các ngươi nhất định sẽ phải đổ máu trả giá cho điều này !

- Trường Tôn Nhiên!

- Thần Dạ, ngươi thế nào ?

Bóng dáng lướt nhanh mà đến, nhưng không hề nhìn khí thế mãnh liệt do người kia kiến tạo ra. Sau khi lắc mình vài cái liền lập tức xuất hiện ở trước mặt Thần Dạ, sau đó vội vã hỏi thăm. Mà vừa nhìn thấy hắn bị trọng thương như vậy, trên gương mặt kia của Trường Tôn Nhiên giờ phút này phảng phất như thấy Hàn Băng!

- Vân Thái Hư, thế này đã là lần thứ hai !

- Lần thứ hai?

Người kia lạnh lùng cười một tiếng:

- Trường Tôn Nhiên, ngươi tới vừa lúc, tránh để cho ta xuống núi lần này đây mà phải lưu lại chút xíu tiếc nuối.

Nghe vậy, Thần Dạ bỗng nhiên đưa tay kéo chiếc xe lăn kia lại. Một câu nói kia làm hắn hiểu rõ ràng. Đám người Vân Thái Hư kia đi chuyến này đến phủ Đại Danh, mục tiêu đích thực thì ra là đám người Trường Tôn Nhiên.

Chỉ là bởi vì việc Tôn Báo giải quyết quá mức thuận lợi, tình thế khiến cho mấy người bọn hắn này, mặc dù có cao thủ Thông Huyền đi cùng thì cũng không dám tùy ý ra tay trong quân doanh. Chính mình chẳng qua là vừa hay gặp dịp xuất hiện, lúc này mới khiến cho đám người Vân Thái Hư dời khỏi mục tiêu.

Nếu như không phải như thế, Thần Dạ dám kết luận. Bọn họ nhất định sẽ ở bên ngoài phủ Đại Danh, chờ đợi đám người Trường Tôn Nhiên đến!

Thần Dạ có thể nghĩ ra được thì Trường Tôn Nhiên đương nhiên không có khả năng hồ đồ. Nàng nhìn người kia mà lạnh lùng hỏi:

- Ngươi là ai?

- Đây là chấp sự Thiên Nhất Môn chúng ta, đại nhân Trầm Nhất Sơn!

Vân Thái Hư trả lời thay.

- Trầm Nhất Sơn, chưa từng nghe qua!

Trường Tôn Nhiên lạnh giọng cười một tiếng:

- Hôm nay, các ngươi đả thương Thần Dạ, nên sẽ phải trả chút giá vì điều này.

- Chỉ bằng ngươi, hoặc là chỉ bằng những người này ở đây của Tàn Dương Môn các ngươi ?

Trầm Nhất Sơn kia khinh thường cười khẽ, la bàn ở phía trước lại một lần nữa từ từ tản mát khí thế khủng bố.

- Tàn Dương Môn?

Nhìn Trường Tôn Nhiên, Thần Dạ cau mày vài lần.

- Sau này ta sẽ giải thích với ngươi, còn trước hết chúng ta cứ rời khỏi nơi này đã.

Trường Tôn Nhiên nhẹ nhàng nói một câu, tức thì vung bàn tay lên. Ở giữa không trung, hai đóa Thiên Lâm Huyễn Hương trôi nổi hạ xuống, mùi vị mà chúng phát tán ra ngoài liền song song bao bọc nàng và Thần Dạ vào bên trong.

- Càn lão, Vân Thái Hư đã trọng thương, các ngươi liền toàn lực giết chết những người khác của Thiên Nhất Môn,còn Trầm Nhất Sơn liền giao cho ta.

- Tiểu thư?

- Trường Tôn Nhiên?

Cao thủ cảnh giới Thông Huyền, Thần Dạ hắn dùng hết toàn lực đều không thể gây tổn thương hắn mảy may, Trường Tôn Nhiên lại muốn đích thân đối phó Trầm Nhất Sơn?

- Đừng nhiều lời, động thủ đi!

Cùng với Trường Tôn Nhiên nói dứt lời, mấy chục bóng người cực kì nhanh chóng lóe lên lướt đến, rồi đều tự tìm kiếm đối thủ. Bọn họ cùng cao thủ Thiên Nhất Môn lập tức đại chiến với nhau.

- Trầm Nhất Sơn, chúng ta cũng có thể bắt đầu rồi.

Trường Tôn Nhiên cười nhạt mà nói.

Thần Dạ một tay kéo Trường Tôn Nhiên lại, sau khi xoay người nàng lại thì cười khẽ:

- Yên tâm đi, ta không có việc gì. Sư phụ đã hạ cấm chế trên người của ta, vào lúc có nguy hiểm thì có khả năng sử dụng. Một cao thủ tu vi vẻn vẹn là Thông Huyền Nhị Trọng Thiên cao thủ, vẫn còn không thể gây thương tổn được ta.

- Mặc dù như thế, cũng không thể để cho một mình ngươi đối mặt!

Không phải Thần Dạ có chủ nghĩa đại nam nhân, mà là, hắn cũng rõ ràng một chút. Những cấm chế này khi gặp nguy cơ trước mắt thì có lẽ có khả năng bảo vệ tính mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.