Đế Quân

Chương 332: Thỉnh cầu



Nghe vậy, Huyền Đế thở nhẹ ra, hiển nhiên, đối với Thần Dạ trả lời như vậy nàng cũng không hài lòng lắm, nhưng nàng cũng biết việc mình thỉnh cầu hiện giờ, đối với một thiếu niên chỉ vừa bước vào cảnh giới Trung Huyền mà nói, thật sự quá mức gian nan!

Vừa nghĩ đến đây, Huyền Đế nói:

- Ngươi có thể có tâm như vậy cũng đủ rồi. Thần Dạ, về sau hành tẩu thế gian, vẫn nên tận khả năng trước tiên khôi phục hai gia hỏa này lại đỉnh phong đi, bằng không con đường phía trước của ngươi sẽ cực kỳ gian nan đấy.

- Kính xin tiền bối dạy ta!

Thần Dạ sắc mặt nghiêm túc, lời giống vậy hắn đã nghe qua hai lần, hơn nữa, đều là nghe được trong miệng tuyệt thế cao thủ, không khỏi khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên.

Đây có phải là biểu thị, sau khi đạt được Thiên Đao và Cổ Đế Điện, trách nhiệm kèm theo từ giờ trở đi đã diễn ra rồi không?

Hắn hôm nay ngay cả bản thân cũng không tự bảo vệ tốt được, cho nên Thần Dạ bức thiết muốn biết, đến tột cùng địch nhân sắp sửa đối mặt là ai?

- Kỳ thật, cũng chỉ có mấy chữ đơn giản, thủ hộ phiến Thiên Địa này!

Huyền Đế trầm giọng nói.

Thần Dạ không khỏi có chút mờ mịt, thủ hộ Thiên Địa, chẳng lẽ đạt được Thiên Đao và Cổ Đế Điện liền phải trở thành chúa cứu thế sao? Vậy thì người nào muốn phá hư phiến Thiên Địa này?

Nghi hoặc của Thần Dạ rõ ràng đọng ở trên mặt, khiến Huyền Đế không tự chủ được khẽ chau mày, chuyện mà ngay cả lấy tu vị bọn hắn năm đó cũng không làm được, hôm nay lại phải giao cho những tiểu bối còn chưa lớn lên này, điều này thật sự có chút không công bình.

Thế nhưng trong thế gian này nào có công bình tuyệt đối, trách nhiệm chính là trách nhiệm, không thể trốn tránh được!

Thấy ánh mắt thấu triệt của Huyền Đế, Thần Dạ đã hiểu rõ suy nghĩ trong lòng nàng, lập tức không khỏi liên tục cười khổ:

- Tiền bối, ta hiện giờ ngay cả rất nhiều phiền toái của mình cũng không thể giải quyết hết được. . . .

- Đây chính là một trong những nguyên nhân ta muốn đi ra gặp ngươi!

Huyền Đế nghiêm nét mặt nói:

- Đao Linh có lẽ đã nói với ngươi, phải làm như thế nào, mới có thể khiến hai gia hỏa phục hồi như cũ rồi chứ?

Thần Dạ nhẹ gật đầu.

- Ở giữa thiên địa, có một hạp cốc cực kỳ kỳ quái, trong hạp cốc đó tồn tại một loại lực lượng thần bí, đầu hạp cốc này ở Bắc Vực! Thế giới Đông Vực, bên dưới biển cả vô tận, ngươi có thể tìm đến chúng thần chi mộ. Lực lượng tồn tại ở hai nơi này đều có thể phục hồi Thiên Đao lại như cũ.

- Điện linh Cổ Đế Điện hiện giờ vẫn đang ngủ say, muốn nó tỉnh lại, đầu tiên, ngươi phải chính thức mở ra Cổ Đế Điện, điều này cần tu vị bản thân ngươi, về phần đến cùng ngươi phải đạt đến cấp độ nào mới làm được, ta cũng không rõ lắm.

- Đa tạ tiền bối!

Những lời này Thần Dạ đều đã nghe Đao Linh nhắc qua, nhưng Huyền Đế nói càng kỹ càng, cũng đưa ra địa chỉ chính xác, đợi sau khi giải quyết xong phiền toái giữa Thần gia và hoàng thất hắn có thể lên đường rồi.

Dù sao, Thiên Đao và Cổ Đế Điện nếu có thể đủ chính thức khôi phục, đối với hắn mà nói, khi giải cứu mẫu thân cũng có thêm trợ lực rất lớn.

- Không cần cám ơn ta, ta có thể làm vì hắn cũng chỉ có những điều này.

Dứt lời, thân ảnh Huyền Đế cũng dần nhạt đi, đang lúc muốn hoàn toàn tiêu tán thì Huyền Đế tựa hồ như nghĩ tới điều gì đó, lại lần nữa nói:

- Thần Dạ, một ngày nào đó ngươi tìm được hắn, xin nói cho hắn biết, vô số năm qua, ta vẫn đang đợi hắn. Ngươi nói cho hắn biết, phiến Thiên Địa này đã không cần chúng ta thủ hộ nữa rồi, cho nên, bảo hắn đừng chấp nhất nữa.

- Còn có, ngươi về sau gặp người thừa kế của ta, nhớ kỹ, đừng khi dễ nàng. . . .

Bóng người cuối cùng tán đi, lưu lại Thần Dạ vẫn đang kinh ngạc, qua nói chuyện ngắn ngủi với nhau, Thần Dạ đã biết được, đối với lão chủ nhân của Thiên Đao, Huyền Đế lại có một phần tình ý hơn xa tình bằng hữu bình thường, đó hẳn là tình yêu nam nữ.

Vô số năm qua đi, mặc dù chỉ là một đám ý thức lưu lại nhưng phần tình ý kia của Huyền Đế vẫn không tiêu tan, cái này không thể nghi ngờ khiến người cực kỳ động dung, chỉ có điều, chuyện này liên quan gì đến minh? Vì sao lại bảo mình sau này đừng khi dễ người thừa kế của nàng?

Chẳng lẽ mình thoạt nhìn giống người thích khi dễ người khác lắm sao?

Thần Dạ sờ lên cái mũi, im lặng rời khỏi gian nhà tranh, lúc đi đến bên hàng rào, đạo thanh sắc quang mang chưa từng rời đi kia lập tức bao lấy hắn, chợt bắn về phía xa xa như thiểm điện, muốn mang hắn rời khỏi Truyền Thừa Chi Địa.

Lúc Thần Dạ rời đi, bên ngoài nhà tranh lại có một mảnh thanh sắc quang mang bắt đầu khởi động, cuối cùng, biến thành một đạo thân ảnh, đúng là chủ nhân của Thanh Sắc Đại Điện.

Hắn nhìn gian nhà tranh kia, sau một hồi mới nói khẽ:

- Tiếp theo, ngươi cũng muốn rời đi sao?

- Năm đó nhờ ngươi ra tay viện trợ, một đám ý thức của ta cùng với lão Vân mới có thể bảo lưu lại, bởi vậy mới có thể lưu lại truyền thừa. Ngày nay, mọi việc đều thành, bên kia cũng rục rịch. . . .

Trong nhà tranh, thanh âm Huyền Đế nhẹ nhàng truyền ra.

- Lần này từ biệt, sẽ vĩnh viễn không có ngày tương kiến, Hi nhi, ta thật sự không nỡ ngươi.

- Kiếp nầy, là ta phụ bỏ ngươi, nếu có kiếp sau, ta hi vọng có thể báo đáp thâm tình của ngươi

Dứt lời, bạch quang bắt đầu khởi động ở phía chân trời, ngoài nơi trung niên nhân đứng ra, cả nơi này đều bị bạch quang bao phủ, sát na tiếp theo, bạch quang liền như điện xuyên qua phong ấn của Truyền Thừa Chi Địa, biến mất trong trời đất mênh mông.

Mắt nhìn thấy thế, trên mặt trung niên nhân đắng chát càng thêm nồng đậm, cuối cùng, hóa thành im ắng cười khổ, quanh quẩn phía chân trời.

- Nếu có kiếp sau. . . . Nếu có kiếp sau, ba người chúng ta lại lần nữa quen biết, ngươi sẽ vì ta mà phụ hắn sao?

Thanh sắc quang mang xẹt qua phía chân trời, dùng một loại tốc độ kinh người thoáng hiện, trong mơ hồ, tựa hồ có tiếng sấm bắt đầu vang lên...

Thiểm lược như thế ước chừng một thời gian, thanh sắc quang mang bỗng nhiên muốn nổ tung lên, một đạo thân ảnh lập tức từ bên trong thanh sắc quang mang bắn ra, chợt, như một quả như đạn pháo trùng trùng điệp điệp ngã xuống mặt đất.

- Mẹ nó, cũng không cảnh báo một tiếng!

Thần Dạ không khỏi mở miệng mắngchửi, nếu không phải đây là một mảnh tùng tâm, phía dưới đều là đại thụ che trời mà đổi thành giải đất bình nguyên, thì lần này cho dù không chết thì sau khi rơi xuống cũng phải mất đi nửa cái mạng.

Sau khi gian nan hạ xuống, hạ thân Thần Dạ giãn ra, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lại, giữa không trung, thanh sắc quang mang muốn nổ tung lên kia giờ phút này lại lần nữa hội tụ thành một đạo, hóa thành quang điện lướt về chốn cũ.

Quét mắt chung quanh, Thần Dạ không biết đây có phải là phiến sơn mạch lúc được mang vào Truyền Thừa Chi Địa nữa không, mà hắn hiện giờ cũng không còn tâm tư quản xem mình ở nơi nào nữa.

Chuyến đi Truyền Thừa Chi Địa lần này khiến hắn nhận được Huyền Đế Huyền Minh Thủ, nhưng đồng thời, cũng xác định, Thần Dạ cả đời này phải mang trên lưng một trách nhiệm nặng nề-- thủ hộ Thiên Địa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.