Như có một hồi sấm sét vang vọng trong sân, Thần Dạ bỗng nhiên mở hai mắt ra nhìn chằm chằm vào Tử Huyên, bị thương Linh Nhiy Nàng mặc dù không nói rõ, nhưng Thần Dạ dĩ nhiên có thể xác nhận, cái gọi là bị thương Linh Nhi, cũng không phải là do người nọ trước đả thương Tử Huyên, mới động thai khí, khiến cho Linh Nhi bị liên quan đến, mà là...
Dụng ý của người này chính là không muốn Linh Nhi được sinh ra bình an, phát triển khỏe mạnh!
Rốt cuộc là bao nhiêu cừu hận mới làm như vậy chứ?
Tiếng sấm sét dần dần tiêu tán trong sân. . .
Sau một hồi, Thần Dạ hỏi:
- Phụ thân Linh Nhi đâu rồi?
- Phụ thân nàng?
Tử Huyên buồn bả cười cười, không nói gì, nhưng nỗi đau khổ kia đã khiến Thần Dạ hiểu rõ, con gái phải chịu thống khổ, trượng phu lại. . .
Nàng một mình một người. . . Vận mệnh này không khỏi quá bất công, tất cả cực khổ đều là do mẫu thân gồng gánh.
- Thực xin lỗi, ta không muốn nhắc tới chuyện thương tâm của ngươi, ta chỉ muốn hỏi, Tiên Thiên chi thương của Linh Nhi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ta có thể làm gì cho nàng không?
Trầm mặc, Thần Dạ hỏi.
- Không thuốc nào có thể trị, không gì có thể giải, không người nào có thể trừ!
Liên tiếp ba chữ ‘ không ’ khiến Thần Dạ tâm thần đại rung động, không thể tin nhìn Tử Huyên, chẳng lẽ phải cứ vậy chờ chết sao?
- Ta cảm tạ sự quan tâm của ngươi, nhưng. . .
Tử Huyên sầu thảm nói:
- Thần Dạ, ngươi cũng đã biết, năm đó người đối đầu đến tập kích, hắn không chỉ thừa dịp ta mang thai đánh ta bị thương, trong một chưởng kia càng ẩn chứa kịch độc, trực tiếp thấm vào trong thai. . .
Ánh mắt Thần Dạ giờ phút này như vô thần, kịch độc trực tiếp tiến vào trong thái nhi, nếu thế thì không chỉ đơn giản chỉ khiến Linh Nhi bị thương như vậy.
Đây là Tiên Thiên chi độc!
Tiên Thiên chi bệnh, đã có thể khiến người phải thúc thủ vô sách, Tiên Thiên chi độc, vậy liền đại biểu cho tử thần luôn ẩn nấp trong cơ thể Linh Nhi rồi.
Loại độc tính này không cần quá mức kịch liệt, chỉ cần thành công an cư, như vậy nó sẽ tựa như hạt giống vậy, mọc rể nẩy mầm trong cơ thể người, tiến tới chậm rãi khỏe mạnh phát triển.
Mặc dù sau khi sanh ra, có đầy đủ giải dược, cũng không cách nào thoáng cái có thể hóa giải toàn bộ, chỉ cần lưu lại một chút thôi cũng sẽ tựa như hỏa tinh, đủ để lửa cháy lan ra đồng cỏ. . .
- Mấy năm qua, ta đi khắp đại giang nam bắc, đi thăm kỳ nhân thế gian, kết quả thu được là Linh Nhi cuộc đời này, mệnh không quá mười lăm, thân thể của nàng đã không thể phục hồi như cũ, mà ta có thể đủ làm chỉ là trong sinh mệnh có hạn của nàng, tận hết khả năng khiến nàng có một cuộc sống bình thường như những hài tử khác thôi. . .
- Cho nên ngươi mới ở chỗ này, buông tha cho?
Thần Dạ mày kiếm vừa nhấc, lạnh giọng nói.
Trong lòng của hắn cũng hiểu rõ, một nữ tử, mang theo một đứa con gái trọng thương nơi ngươi, trong mấy năm này đã gặp phải gian nan cỡ nào, phải thừa nhận bi thống mà người khác khó tưởng nổi.
Đi tới hôm nay, làm được loại tình trạng này, thân là mẫu thân, Tử Huyên đã làm rất rốt rồi. Nhưng sao có thể buông tha cho được?
- Buông tha cho?
Tử Huyên im ắng bi tiếu:
- Thần Dạ, ngươi có biết, Linh Nhi năm nay đã bảy tuổi rồi không?
Nghe vậy, Thần Dạ kinh hãi!
Một hài tử bảy tuổi thoạt nhìn lại như đứa bé bốn năm tuổi, Thần Dạ có thể tưởng tượng được, trong đó Tử Huyên đã bỏ ra bao nhiêu tâm lực, mà Linh Nhi nàng đã phải chịu bao nhiêu tra tấn
Sau khi biết rõ không còn cách nào khác, không còn chút hy vọng nào nữa, tận khả năng sinh hoạt như người thường trong một đoạn thời gian ngắn có lẽ là lựa chọn tốt nhất ròi.
Nhưng đạo lý tuy không sai, nhưng chẳng lẽ lại thật sự làm vậy sao?
- Mặc dù như vậy, ta sao có thể buông tha cho đứa con gái này được?
Tử Huyên đã không có nước mắt, nhìn hai mắt nàng như trống rỗng vậy, nhưng vẫn để lộ ra kiên trì khiến người kính nể.
- Dưới đời này tất cả mọi người buông tha cho Linh Nhi, dù là nó có buông tha. . . Ta cũng sẽ không buông tha cho, đừng nói hi vọng xa vời, dù là không còn hy vọng ta cũng phải vì Linh Nhi mà mở ra một mảnh bầu trời.
Đây chính là tình mẹ như núi a, mặc kệ nhi nữ như thế nào, thủy chung vẫn không từ bỏ!
Trong thế gian này, có thể vô tư kính dâng cho ngươi, ngoại trừ cha mẹ của ngươi ra sẽ không còn ai khác nữa.
Thần Dạ hai mắt không khỏi sáng rõ, vội hỏi:
- Ý của ngươi là, Linh Nhi nàng vẫn còn hy vọng khôi phục như cũ sao?
Tử Huyên lắc đầu, nói:
- Ta không biết có còn hy vọng không, ta chỉ đang không ngừng tìm kiếm, ở đây tìm không thấy hi vọng, ta sẽ đi nơi khác, cho đến tìm được mới thôi.
- Ta nhất định phải khiến cho Linh Nhi cả đời này có một ngày có thể làm lại tử đầu!
Linh Nhi, Linh Nhi, Tòng Linh Khai Thủy, thì ra là ý tứ này. . . ánh mắt Thần Dạ lại lần nữa ảm đạm xuống, thì ra Tử Huyên chỉ là đang tìm kiếm không có mục đích.
- Linh Nhi bình thường bệnh trạng như thế nào?
Lời này, Thần Dạ không muốn hỏi, nhưng lại không thể không hỏi.
Chỉ có hỏi rõ ràng, biết được mọi thứ, Thần Dạ mới có thể nghĩ biện pháp, cho dù hắn làm không được, cũng có thể hỗ trợ tìm người khác, nếu như không biết rõ tình hình, dù cho gặp được người có thể giúp nhưng mình lại không nói ra được bệnh trạng, sẽ kéo dài thời gian trị liệu.
Linh Nhi năm nay bảy tuổi, 8 năm đối với nàng mà nói, chính là 16 năm, thậm chí 80 năm của người khác.
Tử Huyên cũng không muốn lặp lại nổi thống khổ của mình, cũng hiểu được ý Thần Dạ, liền áp chế đau khổ trong nội tâm nói khẽ:
- Ngày bình thường, Linh Nhi không có gì ngoài thân thể yếu đuối một chút, thoạt nhìn ngoài không bình thường ra cũng không có gì trở ngại, nhưng. . .
Mặc dù Tử Huyên khắc chế tâm thần, nhưng giờ khắc này cũng cực kỳ thống khổ:
- Mỗi khi đến đêm trăng tròn, trăng sáng treo trên cao, Thái Âm chi lực đại thịnh thì sẽ tác động đến kịch độc trong cơ thể Linh Nhi, từ đó khiến nó đau đớn đến mức sống không bằng chết
Đêm trăng tròn, lại là đêm trăng tròn! Trong nhà, có một tiểu Nha, hiện giờ lại gặp được Linh Nhi, may mà Cổ Đế Điện hút đi Thái Âm chi lực trong cơ thể tiểu Nha mới khiến nàng bình thường lại, hiện giờ. . .
- Đao Linh, ngươi cảm thấy như thế nào?
Thần Dạ trong nội tâm vui vẻ, liền vội vàng hỏi. Thiên Đao và Cổ Đế Điện đã có thể trợ giúp tiểu Nha, vậy thì nói không chừng cũng có thể trợ giúp Linh Nhi.
Sau một hồi, Đao Linh mới trả lời:
- Tiên Thiên chi độc, cơ bản không có thuốc nào chữa được!
Tâm Thần Dạ lập tức chìm xuống đáy cốc, Đao Linh có vô số kiến thức, ngay cả hắn cũng nói không có cách, vậy thì. . . Hắn bỗng nhiên tâm thần run lên, tranh thủ thời gian nói:
- Đao Linh, ngươi nói cơ bản, nếu vậy có nghĩa là cũng không phải hoàn toàn không có cách phải không?
- Đúng vậy chủ nhân, cách thì có, nhưng thập phần khó khăn!