Đế Quân

Chương 339: Tình Mẹ Như Núi! (2)



"Bất kể có khó hay không, trước tiên cứ nói đi, cách gì?

Tâm Thần Dạ cũng dần sinh động trở lại, chỉ cần có biện pháp, đừng nói độ khó rất lớn, cho dù phải trèo lên trời hắn cũng sẽ làm được.

Hai mẹ con này, thật sự khiến người phải thương tiếc.

Thần Dạ cũng không dám tưởng tượng, bảy năm, nhiều đêm trăng tròn phải sống không bằng chết, Linh Nhi làm sao mà chống chịu được, mà Tử Huyên nàng, trơ mắt ếch ra nhìn con gái thống khổ, lại bất lực, dày vò này nàng làm sao vượt qua được.

Biết rõ suy nghĩ của Thần Dạ lúc này, Đao Linh nói:

- Chủ nhân, ngươi phải có chuẩn bị tâm lý, Thái Âm chi lực của tiểu Nha tuy cũng là bẩm sinh, thiên hạ khó gặp, bất quá, đó là Tiên Thiên thể chất, luôn luôn có cách hóa giải, nhưng Tiên Thiên chi độc, tuy là Tiên Thiên, nhưng lại vô kế khả thi, căn bản là đang thi chạy với tử thần.

- Ta hiểu, Đao Linh, ngươi nói đi!

Thần Dạ hít một hơi thật sâu.

- Khí tức bá đạo Linh Nhi phát ra lúc trước chủ nhân ngươi cũng cảm ứng được rồi, hơn nữa, dùng linh hồn chi lực của chủ nhân cũng không cách nào thấm vào trong cơ thể nàng để điều tra, đây cũng là trở ngại lớn nhất!

Đao Linh trầm giọng nói:

- Nếu muốn biết, đến cùng có cách trợ giúp Linh Nhi hay không, đầu tiên, ta phải hiểu rõ được tình huống trong cơ thể Linh Nhi, nói cách khác, cần phải nhờ vào linh hồn cảm giác lực của chủ nhân đạt được tin tức chuẩn xác, nếu không, không cách nào đúng bệnh hốt thuốc được.

- Là đạo lý này!

Không biết nguyên nhân bệnh, làm sao có thể chữa? Thần Dạ thoáng dừng một chút, lập tức nói:

- Ta sẽ thử một chút, xem thử linh hồn chi lực, có thể thành công dừng lại trong cơ thể Linh Nhi hay không.

- Chủ nhân, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt, nếu linh hồn chi lực của ngươi bị cắn nuốt, vậy thì ngươi kiếp nầy phải vĩnh viễn dừng ở bước này thôi. Đối mặt với sự cổ quái của Linh Nhi, Hồn Biến rất khó bảo toàn được ngươi.

Đao Linh nhắc nhở.

Hồn phách chính là căn bản của người, chỉ cần có chỗ không trọn vẹn, sinh tồn cũng đã là vấn đề rồi, Thần Dạ tuy Hồn Biến thân thể, nhưng cũng rất có thể vì vậy mà trên con đường võ đạo không cách nào tiến thêm một chút nào nữa.

- Ta biết rõ, nhưng bất kể như thế nào cũng phải thử một lần xem sao! Ngươi nói rất khó, vậy cũng có nghĩa là có cơ hội, vậy cũng đủ rồi!

Thần Dạ nặng nề nói, chợt nhìn về phía Tử Huyên:

- Ta lại đi xem Linh Nhi, ta muốn biết tình huống chuẩn xác của nàng, như thế, mới có thể nghĩ được biện pháp trợ giúp Linh Nhi.

- Không thể!

Tử Huyên không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt, thân là mẫu thân, nàng hiểu rõ nữ nhi mình còn hơn cả Thần Dạ, nếu muốn hiểu rõ tình huống phải làm những gì, Tử Huyên càng thêm rõ ràng.

- Có thể gặp ngươi đã là may mắn của mẹ con ta rồi, cho nên, ta không muốn ngươi vì Linh Nhi mà bị tổn thương.

- Yên tâm, ta không có việc gì đâu!

Thần Dạ nhạt cười nhạt nói.

Nghe vậy, Tử Huyên lắc đầu, nói khẽ:

- Thần Dạ, điểm này, ngươi sao có thể lừa gạt được ta? Đừng nói tu vị ngươi chỉ ở cảnh giới Trung Huyền, dù ngươi đạt đến cấp độ Địa Huyền có thể coi là cao thủ chân chánh thì linh hồn chi lực của ngươi cũng đừng mơ dừng lại trong cơ thể Linh Nhi dù chỉ một lát.

- Nếu như là kẻ có được Hồn Biến, Tử Huyên, ngươi cho rằng, ta có thể làm được không?

- Kẻ có được Hồn Biến?

Tử Huyên ngẩn ngơ, không thể tưởng tượng nổi nhìn Thần Dạ, ánh mắt bắt đầu nổi lên chút hy vọng, nhưng chợt, hy vọng kia liền biến mất sạch sẽ.

Thấy thế, Thần Dạ im ắng cười cười, tâm thần khẽ động, trong mi tâm, linh hồn chi lực bàng bạc lập tức lao ra.

Linh hồn chi lực xoay quanh trước người dựa vào tâm ý Thần Dạ chậm chạp ngưng tụ lại, cuối cùng, giống như hóa thành một đạo thân ảnh mơ hồ.

Linh hồn dạng thái Sơ Hình tuy rằng không cách nào chính thức Ngưng Hình, càng thêm không có khả năng như ở giai đoạn Hóa Hình, hóa thành một cỗ thân thể chính thức, nhưng muốn khiến Tử Huyên tin tưởng lại không khó.

Chỉ với bộ dáng này, Thần Dạ tin tưởng, Tử Huyên nhất định nhìn thấy sẽ hiểu rõ.

Quả nhiên, ở trong mắt Tử Huyên, hi vọng vừa mất đi lại lần nữa ẩn ẩn hiển hiện. . . . Chỉ là hi vọng này còn có chút lờ mờ, hiển nhiên, Tử Huyên tuy biết rõ Thần Dạ thật sự có được Hồn Biến, nhưng vẫn không tin Thần Dạ có thể khiến linh hồn chi lực thành công dừng lại trong cơ thể Linh Nhi.

Hồn Biến quả thực đại biểu cho cường đại, nhưng tu vị Thần Dạ hiện giờ còn chưa đủ, huống hồ, Tử Huyên phi thường rõ ràng, trong thân thể nữ nhi của mình có nguy hiểm cỡ nào.

- Tử Huyên. . . .

Thấy biểu lộ đó, Thần Dạ có chút rõ ràng suy nghĩ của nàng, không khỏi bất đắc dĩ cười cười.

Tử Huyên nói:

- Cảm tạ ngươi, lại nguyện ý vì Linh Nhi mà trả giá, phần tình này ta nhận! Nhưng vẫn là câu nói đó, ta không muốn ngươi vì Linh Nhi mà chịu bất kỳ tổn thương nào. Nếu ngươi có chuyện, chẳng những ta, mà sau khi Linh Nhi biết được cũng sẽ không được an lòng!

- Cuộc đời này, Tử Huyên và Linh Nhi, không biết đã nhận lấy bao nhiêu bạch nhãn và nhục mạ cười nhạo, đã không có bằng hữu chân chính nào nữa. Ngày nay, sự xuất hiện của ngươi khiến lòng ta không còn lạnh như băng nữa, như vậy cũng đã đủ rồi.

- Nếu như ta cố ý thử một lần thì sao?

Thần Dạ mày kiếm giương lên, nói.

Tử Huyên lập tức xuất hiện trước gian phong Linh Nhi, khó được cười cười:

- Ta sẽ dẫn Linh Nhi lập tức rời khỏi Đại Thiên Phủ, dù sao mẹ con chúng ta đối với bất kỳ nơi nào trên thế gian này cũng chỉ là khách qua đường.

Nghe vậy, Thần Dạ không khỏi đắng chát cười cười:

- Đã như vậy thì xin lỗi rồi.

Vừa mới nói xong, tử mang sáng chói bỗng nhiên bắt đầu khởi động trong sân, chỉ một thoáng đã bao phủ Tử Huyên vào trong

- Tử Huyên, ta biết rõ ngươi tu vị bất phàm, nhưng ta nói rõ cho ngươi biết, đây là hồn nguyên chi bảo, tạm thời ngươi không thoát được đâu!

Nói xong, Thần Dạ đi về phía trước, lách qua Tử Huyên, đẩy cửa phòng ra.

- Thần Dạ, không nên!

Tử Huyên lớn tiếng hô hào, trong ánh mắt trống rỗng không biết từ bao giờ đã chảy ra nước mắt.

Nàng hiểu rõ sợ đáng sợ trong cơ thể nữ nhi hơn bất kỳ ai, mặc dù là kẻ có được Hồn Biến, linh hồn chi lực của Thần Dạ vẫn không thể nào thong dong thăm dò trong cơ thể Linh Nhi được.

Bước chân Thần Dạ thoáng dừng quay người, nghiêm nét mặt nói:

- Ta cùng với Linh Nhi lần đầu quen biết, chỉ là trên đường giúp nàng một phen, nhưng nàng lại sinh ra tình cảm không muốn xa rời với một người xa lạ như ta. Tử Huyên, ngươi đừng nói với ta là cho tới bây giờ, Linh Nhi đều dễ dàng tin tưởng một người như vậy đấy chứ?

Tử Huyên lặng ngẩn người!

Những năm gần đây, nàng mang Linh Nhi đi khắp nơi cầu danh y, cầu Linh Dược, tuy nói mỗi một nơi đều dừng lại thời gian rất ngắn, nhưng chưa bao giờ thấy qua, Linh Nhi lại cười vui vẻ như hôm nay, cũng yên tâm nằm trong ngực một người xa lạ như thế. . . .

- Xem ra, chính ngươi cũng đã phát hiện ra có đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.