- Được rồi, Tô thúc thúc, ngươi hãy mau chóng truyền tin ra bên ngoài đi!
Thần Dạ nghiêm nét mặt nói:
- Từ nay đến ba năm sau phải ủy khuất các vị thúc thúc rồi, xin thay mặt Thần Dạ nói một tiếng xin lỗi!
Cư nhiên Thần Dạ lại đứng dậy thực hiện đại lễ, khiến Tô Lập cả kinh, loay hoay tiến lên ngăn cản, vừa rồi Thần Dạ vẫn còn trầm ổn giống như đại địa, giờ phút này lại giống như ngọn cỏ đang lung lay sắp đổ ở trong gió!
- Thần Dạ!
- Tiểu thiếu gia!
Thần Dạ cuối cùng đã không thể nhịn được nữa, mềm nhũn ngã xuống mặt đất…
- Nương, đại ca ca làm sao vậy?
Đợi đến khi Tử Huyên từ trong phòng đi ra, Linh nhi cảm thấy mình đã đợi rất lâu liền vội vàng giảm thấp âm thanh xuống hỏi, trong đôi mắt to phát ra thần thái xinh đẹp giờ phút này lại tràn ngập lo lắng không thôi.
- Hắn không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi mà thôi.
Tử Huyên xoay người nhìn về gian phòng kia, trong ánh mắt lại có chút trống rỗng.
Thân là võ giả thì sao lại có thể quá sức mệt mỏi cơ chứ? Có thể bức Thần Dạ đến mức thế này đủ nói lên hoàng đế hoàng triều quả nhiên là một người có bản lĩnh. May mắn là Tử Huyên vẫn còn có thể cảm ứng được ý chí đặc biệt ở trên người của Thần Dạ, nếu không thì nàng thật không biết mình phải làm sao mới có thể thấy thoải mái.
- Tử Huyên cô nương?
Tô Lập đứng ở bên cạnh hỏi nhỏ một câu, mặc dù Linh nhi thông minh hơn người nhưng vẫn còn nhỏ, nàng không thể nào phân tích rõ ràng cái gọi là mệt mỏi.
Tử Huyên lắc đầu, cũng không hề che che lấp lấp ở trước mặt Linh nhi, nàng nói khẽ:
- Bôn ba trong một thời gian dài, cộng thêm chuyện phải lo âu của Thần gia, chỉ đơn giản như vậy thôi, Tô phủ chủ cứ yên tâm, Thần Dạ không có việc gì đâu. Có ta ở đây hắn nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
-Vậy thì được, làm phiền cô nương chăm sóc cho tiểu thiếu gia giùm ta, ta đi an bài những chuyện khác đã.
Tô Lập vội vàng đứng dậy rời đi, hắn vô cùng yên tâm về Tử Huyên, hôm nay Đại Thiên phủ có thể chính thức nhất thống, tuy Phủ chủ cùng quân đội nơi này đã xuất ra không ít khí lực, nhưng nguyên nhân thực sự vẫn là nhờ Tử Huyên.
Vô luạn là Lý gia bị diệt môn hay là thu phục hai đại thế lực chúa tể Huyền Đao môn cùng Lăng Dương tông ở Địa Thiên phủ, tất cả đều là do Tử Huyên cường thế ra tay, công thêm việc trước đây Lý Thiên Hòe chết trong tay Tử Huyên, từ đó có thể nói ba đại thế lực chúa tể ở Đại Thiên phủ đều bị hủy ở trong tay của Tử Huyên.
Tô Lập biết rõ Tử Huyên bất phàm, nhưng sau khi hắn chính thức thấy được tu vi cùng thực lực của Tử Huyên, mới hiểu được, vị này không phải là bất phàm nữa mà đã đạt tới một trình độ cấp cao hơn nữa.
Chính là vì Tử Huyên có tu vi như vậy, nên Tô Lập biết rõ có nàng ở đây, Thần Dạ nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
- Nương, đại ca ca thật sự không có chuyện gì sao?
Sau khi Tô Lập đứng lên rời đi, Linh nhi lại thấp giọng hỏi một câu, câu hỏi lần này hoàn toàn bất đồng với câu hỏi lần trước, rõ ràng khi có Tô Lập đứng ở đây tâm tình của Linh nhi đã bị áp chế.
Mặc dù Linh nhi còn nhỏ nhưng lại có quá nhiều kinh nghiệm, Linh nhi không phải là tiểu hài tử bình thường!
- Thân thể hắn không có việc gì, trong khoảng thời này có lẽ bởi vì có áp lực, hoặc là việc muốn tăng tu vi lên thật nhanh đã tạo nên áp lực quá lớn khiến tinh thần của hắn bị thương.
Chỉ có nữ nhi ở đây nên Tử Huyên cũng không giấu diếm tình huống của Thần Dạ.
- Tinh thần bị thương sao?
Linh nhi rõ ràng có chút không hiểu những lời này là có ý gì.
Mắt đẹp của Tử Huyên khẽ buồn bã, cũng không đi giải thích cho Linh nhi, nàng bắt đầu lâm vào trầm mặc, đang suy tư xem phải làm như thế nào mới có thể trợ giúp cho Thần Dạ.
Cái gọi là tinh thần bị thương, muốn giải thích thật sự không không quá phức tạp.
Chỉ đơn giản một câu, áp lực quá nặng làm cho một người khó có thể thừa nhận, cho nên tự nhiên sẽ bị thương.
Với tâm tính của Thần Dạ, đã hai đời làm người, hơn nữa đã sớm tự mình trả qua một lần đối với những chuyện đã xảy ta, dựa theo lý mà nói sẽ không thể yếu ớt như vậy, bị đả kích đến mức không thể chịu nổi.
Nhưng trên thực tê,s một người có năng lực thừa nhận càng mạnh, vậy nên thời điểm bị đánh bại, áp lực phải chịu sẽ càng thêm nặng nề, đây mới là lẽ thường.
Thần Dạ vẫn còn có ý chí chiến đấu, như vậy cho thấy hắn cũng không bị áp lực này đánh bại, thế nhưng ở sâu trong nội tâm của Thần Dạ sẽ lưu lại một đạo ấn ký khó có thể xóa đi.
Có thể bình thường đạo ấn ký này sẽ không gây cho Thần Dạ bất cứ phiền phức gì, nhưng chỉ cần nó tồn tại lại không phải là chuyện gì tốt đẹp. Có lẽ một lần vô ý sẽ khiến ấn ký phóng đại vô hạn, cuối cùng có khả năng sẽ tạo thành một kích trí mạng.
Thần Dạ vẫn còn tồn tại ý chí chiến đấu nên nàng cũng không lo lắng Thần Dạ sẽ bởi vì vậy mà tinh thần bị sa sút, điều mà Tử Huyên lo lắng chính là Thần Dạ là người chứ không phải là thần, mà mỗi người đều có một nhược điểm, đây là chuyện không thể tránh được, cho dù có là thần, ai có thể cam đoan có thể sẽ không tồn tại nhược điểm cơ chứ?
Một đường từ đế đô hoàng thành đuổi tới Đại Thiên phủ, thậm chí còn chuẩn bị mọi thứ rất tốt, Tử Huyên có thể tưởng tượng được dọc theo con đường này Thần Dạ đã bỏ ra bao nhiêu tâm lực.
Sau khi Thần Dạ rời khỏi Đại Thiên phủ Tử Huyên mới biết được thân thể của Thần Dạ, do nàng nàng càng thêm hiểu rõ, Thần Dạ phải duy trì không chỉ có mỗi một gia tộc Thần gia mà thôi, mà còn có rất nhiều người giống như Tô Lập, cần Thần Dạ cho bọn hắn một đảm bảo hoàn chỉnh.
Thời cuộc ngày hôm nay, nếu muốn làm chu đáo thật sự rất khó khăn, vì tánh mạng của quá nhiều người đã khiến tâm lực của Thần Dạ lao lực quá độ.
- Nương, có biện pháp nào để trợ giúp cho đại ca ca không?
Mặc dù Linh nhi không rõ ràng lắm cái gọi tinh thần bị thường là có ý gì, thế nhưng cũng hiểu được nếu như không giải quyết liền sẽ gặp phiền toái.
- Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra được, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó mà thôi.
Tử Huyên lắc đầu, thanh âm vô cùng lạnh lẽo.
- Nương!
Đôi mắt xinh đẹp của Linh nhi chớp chớp, giống như nghĩ ra được biện pháp tốt nào đó:
- Nương, người xem thử, nếu như có thể làm cho đại ca ca dời đi sự chú ý, không để hắn suy nghĩ quá nhiều về những chuyện trong lòng, như vậy có thể khiến cho đại ca ca mau chóng khỏe hơn một chút không?
Nghe vậy Tử Huyên liền vuốt vuốt đầu nhỏ của Linh nhi, nói:
- Nương cũng đã nghĩ tới rồi, thế nhưng chuyện trong lòng đại ca ca của con lại là chuyện vô cùng trọng yếu, đừng nói là làm cho hắn không nghĩ tới, cho dù là thiếu suy nghĩ một lát cũng là vô cùng khó khăn.