Xưng hô như vậy, tuy rằng nghe không tốt lắm, nhưng không thể nghi ngờ, cũng đã nói rõ sự khó chơi của nàng!
Mà trên thực tế, lúc ở trong sơn mạch Thần Dạ cũng đã lĩnh giáo qua một lần, tuy cũng không mãnh liệt lắm, nhưng cũng khiến hắn hiểu rõ sự bất phàm của Chung Kỳ.
Thực tế, dưới khí thế của tám vị Địa Huyền cao thủ bao phủ Chung Kỳ còn có thể sắc mặt không thay đổi, bình tĩnh đứng vững, biểu hiện như vậy cũng đủ khiếp người phải khiếp sợ rồi.
Đã không có qua nhiều thời gian để Thần Dạ hỏi thăm Phong Kình về chuyện Chung Kỳ nữa, sau khi nàng kia thấy hắn đã chậm rãi đi tới.
- Dương gia gia tốt, Phong thúc thúc, Lâm thúc thúc, Vu thúc thúc, các ngươi tốt!
Chung Kỳ chào hỏi bọn người Phong Kình, mặt đầy nét cười, không chút nào làm ra vẻ, phảng phất như thật sự là thân nhân của bọn hắn vậy, trước kia chuyện xảy ra trong sơn mạch cũng như chưa từng có vậy.
Riêng phần thong dong bình tĩnh này cũng đã khiến người phải ghé mắt nhìn rồi.
- Chung Kỳ!
Mắt thấy mục tiêu của Chung Kỳ là Thần Dạ, Phong Kình tiến lên trước một bước, bảo hộ Thần Dạ ở sau lưng, chợt thản nhiên nói:
- Hải Vực Phong Thành to như vậy, ngươi đều có thể đi, người sinh hoạt ở chỗ này, ngươi cũng đều có thể tiếp xúc, nhưng từ nay về sau, chỗ chúng ta ở, ngươi tốt nhất đừng tới, mà Thần Dạ huynh đệ, ngươi tốt nhất cũng đừng nên đến gần.
Trong tiếng nói, một tia sát cơ nghiêm nghị từ từ phát ra, Phong Kình lạnh lùng nói:
- Bằng không thì dù yêu nữ ngươi có tài Thông Thiên ta cũng phải chém giết ngươi!
Nghe thế, Thần Dạ trong lòng khẽ run lên, yêu nữ Chung Kỳ, không thể nghi ngờ là rất đáng sợ, điểm ấy, từ chỗ bốn người Phong Kình đều kiêng kị nàng là có thể thấy được.
Nhưng chưa từng nghĩ đến, vì mình, Phong Kình lại nói như vậy, không tiếc trêu chọc cường địch.
Tuy nói, ở trong sơn mạch bọn họ đã thiếu mình một phần tình, mặc dù nói bọn họ không thể nào ở chung hòa bình với người Chung gia, nhưng cử động như vậy vẫn khiến Thần Dạ khiếp sợ.
- Thì ra ngươi gọi là Thần Dạ!
Chung Kỳ ôn nhu cười, ánh mắt đặt ở trên người Phong Kình, ôn nhu nói:
- Phong thúc thúc ngươi sao nói thế, ta cũng không phải lão hổ, sao có thể ăn tươi Thần công tử được? Ta chỉ muốn kết giao bằng hữu với Thần công tử thôi, thật đấy!
Lời Phong Kình nói tựa hồ cũng không ảnh hưởng đến Chung Kỳ, nhưng trong lòng nàng, tuyệt không bình tĩnh, thế lực mà bốn người Phong Kình đại biểu đều cực kỳ bất phàm, người bình thường, sao có thể lọt vào được pháp nhãn của bọn hắn.
Thiếu niên này, vậy mà có thể được bọn hắn ưu ái... Nếu vậy thì càng không thể buông tha được.
- Hãy bớt sàm ngôn đi, chúng ta còn có chuyện quan trọng nơi thân, Chung Kỳ, ngươi cứ tự tiện đi!
Nghe vậy, sắc mặt Chung Kỳ vẫn không đổi, lạnh nhạt nói:
- Phong thúc thúc, nơi này là Hải Vực Phong Thành, tuy nói, chất nữ không có bản lãnh lớn như vậy, có thể chiếm được chỗ tốt trong tay Phong thúc thúc, bất quá nha, nếu muốn làm một ít tay chân thì ..., vẫn có thể đủ làm được. Phong thúc thúc, ngươi cần gì phải gây khó dễ cho mình, cho chất nữ chứ?
- Ngươi...
- Phong đại ca, ta đối với Chung cô nương cũng rất có hảo cảm, không bằng, để cho chúng ta tâm sự đi?
Thần Dạ kéo tay áo Phong Kình, lập tức đi tới trước mặt Chung Kỳ cười nói:
- Phong đại ca quá quan tâm ta rồi, cho nên, kính xin Chung cô nương bỏ qua cho.
Đang ở trước mặt bọn người Phong Kình, không có các loại thủ đoạn như cái kết giới lúc trước, Chung Kỳ cũng dám uy hiếp ngược lại... Có một số việc, trước khi còn chưa hiểu rõ Thần Dạ không muốn dính đến.
Tuy quan hệ song phương bây giờ nhìn qua cũng không tốt bao nhiêu.
Chung Kỳ tự nhiên cười nói, nói:
- Ta gọi Phong thúc thúc, ngươi lại lớn tiếng một câu Phong đại ca, Thần công tử, ngươi chiếm tiện nghi của ta sao?
Trong lúc nói chuyện, nàng cười như hoa nở, bàn tay như ngọc trắng khẽ vuốt qua, có khí tức cực kỳ mê người phát ra...
Dù Thần Dạ đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng không khỏi thất thần trong chốc lát.
- Chung cô nương đừng nói giỡn, ai dám chiếm tiện nghi của cô nương chứ, đó quả thật là tìm chết!
Thần Dạ vội vàng thu hồi ánh mắt, vài phần chật vật nói.
- Ha ha!
Chung Kỳ cười nhẹ, bỗng nhiên đi đến trước, hai tay phụ ở phía sau, thân thể hơi nghiêng về trước, bộ dáng như tiểu nữ nhi vậy, nhẹ nói:
- Thần công tử, lúc ở trong sơn mạch, ngươi đã đáp ứng với ta, nói nếu ta có rảnh thì ngươi sẽ theo giúp ta. Hiện giờ ta rảnh rồi, ngươi sẽ theo giúp ta chứ?
Làn gió thơm lọt vào tai, càng khiến người khó có thể chống đỡ!
Thần Dạ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nói:
- Vốn là như vậy, bất quá, trong thành có bằng hữu của ta đang chờ, ta được đi tìm các nàng đã, bằng không sẽ khiến họ lo lắng!
- Các nàng lo lắng, cho nên ngươi muốn về trước, nhưng ta không vui, ngươi lại mặc kệ sao?
Chung Kỳ không vui nói.
Thần Dạ vội hỏi:
- Quản chứ, sao lai mặc kệ, sau khi ta quay lại một chuyến sẽ lập tức tới tìm Chung cô nương ngươi ngay, như vậy được chứ?
- Không được, ta muốn ngươi bây giờ phải theo ta!
- Vậy không được rồi, ta nhất định phải về trước.
Thần Dạ lắc đầu nói.
Sắc mặt Chung Kỳ vào lúc này bỗng lặng lẽ biến đổi, hơi dừng lại một chút, đột nhiên cười nói:
- Thần công tử, ngươi gấp gáp trở về như vậy, người đó nhất định là... nử tử phải không?
- Đúng vậy a!
- Như vậy, nử tử ngươi muốn gặp, có đẹp như ta không?
Chung Kỳ bất ngờ ngẩng đầu lên, chống lại hai mắt cúi xuống của Thần Dạ.
Hai mắt hai người tựa hồ vô tình lơ đãng chạm phải trong hư không... Nhưng đến tột cùng là như thế nào, chỉ có bản thân Chung Kỳ rõ ràng, hoặc là, nàng chỉ rõ mình, không cách nào hiểu rõ Thần Dạ có phải bị mình hấp dẫn nên mới có một màn đó không.
Bất quá, Chung Kỳ đối với mình cực kỳ tin tưởng, những năm gần đây, bất luận là ai, dù là nữ tử nhìn thấy nàng cũng đều mê muội, bởi vì nàng biết rõ, vẻ đẹp của mình không cần bất luận hoa văn trang sức gì cũng đủ mang đến cho người trùng kích cực lớn rồi.
Mà nếu như trong loại xinh đẹp này hơi tăng thêm chút đồ vật, Chung Kỳ dám cam đoan, phóng mắt khắp thiên hạ, sẽ không người nào có thể phản kháng.
Vào thời khắc này, Thần Dạ trông thấy, là một thân ảnh hoàn mỹ vô hạ.
Nữ tử lúc ở nhìn thấy trong sơn mạch bên khóe miệng thủy chung luôn treo một vòng sâm lãnh khiến nàng trông cũng không xinh đẹp bao nhiêu, ngày nay, những thứ này toàn bộ đều biến mất không thấy gì nữa.
Ánh mắt Chung Kỳ trong suốt, không xen lẫn chút hạt bụi, tựa như hài nhi mới sinh vừa mới mở mắt ra nhìn thế giới này vậy, cực kỳ thuần khiết.
Chỉ nhìn thoáng qua, đạo thân ảnh không chút khuyết điểm kia đã giống như trí nhớ không cách nào phai mờ vậy, rất nhanh khắc ở trong đầu Thần Dạ, chỉ cần nghĩ tới đã khiến người phải mỉm cười.
- Thần công tử, nàng kia trong lòng ngươi có đẹp bằng ta không?
Lúc con mắt ngây thơ nháy động, thanh âm mềm mại của Chung Kỳ lại lặng yên vang vọng.
Thần Dạ không trả lời, mà ở trước mắt bao người, duỗi tay ra quấn quanh vòng eo nhỏ nhắn ở đối diện.