Từ khi quen biết hắn, cuộc
sống của nàng hoàn toàn thay đổi, có được hạnh phúc, nhưng vì sao một
lần lại một lần đều là nàng mang đến nguy hiểm cho hắn.
- Nàng ở nơi đâu ta cũng sẽ ở nơi đó!
Thần Dạ ôn nhu cười, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn qua một bên, nơi đó có
một thân ảnh mảnh mai làm vẻ dịu dàng trong mắt hắn càng thêm dày đặc.
- Linh nhi ngoan, đại ca ca nhất định sẽ đưa muội rời đi!
Linh nhi gật mạnh đầu, nước mắt chảy ra:
- Đại ca ca, huynh không nên đến!
Thần Dạ ôn nhu cười, lắc lắc đầu, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn hai nữ tử đối diện.
Hắn không nghĩ đến lấy thực lực của Tử Huyên, lại bị Chung Kỳ đánh trọng thương…nữ nhân này thật sự đáng chết, nguyên bản không nghĩ qua giết
nàng, nhưng hiện giờ xem ra là do lòng của hắn còn quá mềm yếu.
Bị Thần Dạ nhìn chằm chằm, đáy lòng Chung Kỳ run lên, vội vàng cúi thấp đầu.
Huyền Y vẫn tươi cười, nói:
- Thần Dạ quả nhiên có tình có nghĩa, biết rõ hẳn phải chết cũng muốn đi tìm Tử Huyên sư tủy chịu chết!
- Sư tỷ!
Thần Dạ cau mày.
- Nàng tên Huyền Y, người của Tiếu Lôi Tông!
Tử Huyên nói.
Tiếu Lôi Tông.
Một nét sát ý hiện lên trong mắt Thần Dạ.
Mắt nhìn Thần Dạ, Huyền Y cười càng thêm vui vẻ:
- Thần Dạ, rất hận Tiếu Lôi Tông chúng ta đi!
- Phải! Rất hận!
Thần Dạ không hề che giấu sát khí trong mắt, ngày hôm qua bởi vì sự xuất hiện của nàng làm kế hoạch của hắn thất bại, hôm nay lập tức có trận
đại chiến này, nếu nói không quan hệ nửa điểm tới nàng, Thần Dạ không
tin.
- Như vậy hôm nay ngươi mang theo hận cùng Tử Huyên sư tỷ xuống địa ngục đi thôi!
Chính chủ đã đến, Huyền Y an lòng, một đạo sát khí cuồn cuộn tràn ra như thủy triều, dưới sát khí lan tràn hư không chấn động, bắt đầu khởi
động, từng đạo sấm sét như ẩn như hiện…
- Quỷ Thi, giết nàng!
Trước nay Thần Dạ chưa từng hạ lệnh như thế với Quỷ Thi, trong tim của
hắn tràn đầy sát ý với Huyền Y, với Tiếu Lôi Tông đã lên tới đỉnh.
Bóng đen bay ra, tiếng xé gió kình bạo vang vọng, một quyền trực tiếp đánh thẳng tới Huyền Y không xa.
- Thần Dạ, nếu lá bài tẩy của ngươi hôm nay chính là nó, như vậy ngươi cùng Tử Huyên sư tỷ chết chắc rồi!
Trong tiếng quát trong trẻo lạnh lùng, hai tay Huyền Y vừa động, sấm sét đầy trời đột nhiên giáng xuống như mưa rơi, hướng Quỷ Thi hung mãnh
đánh tới.
- Phanh phanh phanh!
Trong tiếng đánh nặng nề, Quỷ Thi bị chấn liên tục lui về phía sau,
nhưng hiện tại Quỷ Thi đã tiến hóa có thể đối phó cao thủ thông huyền,
mà hắn cũng từng ở lại trong Lôi Trì, gặp lực lượng lôi đình tuy không
địch lại nhưng muốn đánh nó tan rã hiển nhiên còn chưa đủ khả năng làm
được.
Nhìn thấy lực phòng ngự của Quỷ Thi mạnh như thế, trong mắt Huyền Y lướt qua vẻ kinh ngạc, chợt cười lạnh một tiếng, trong tay hiện ra một viên
đan dược màu bạc lóe sáng.
- Tử Huyên sư tỷ, đây là vật gì ngươi còn nhận được sao?
Giơ lên đan dược Huyền Y lạnh giọng hỏi.
Tử Huyên cau mày:
- Lôi Nguyên Lực!
Ánh mắt Thần Dạ lóe ra, hắn tự mình cảm thụ Thanh Lăng hấp thu Lôi
Nguyên Lực càng thêm cường đại, nhưng chỉ bằng vật này muốn lấy mạng hắn cùng Tử Huyên, Huyền Y không khỏi quá ngây thơ.
- Không sai, đúng là Lôi Nguyên Lực, nhưng Lôi Nguyên Lực này khác với dĩ vãng ngươi nhìn thấy!
Huyền Y nở nụ cười, gương mặt đột nhiên cực độ lạnh lẽo:
- Đây là do đại trưởng lão dùng lực lượng suốt đời ngưng tụ thành Lôi
Nguyên Lực, chẳng những lực lượng thêm cường đại, đồng thời sử dụng rồi
cũng không có di chứng quá lớn, Tử Huyên, đại trưởng lão hận ngươi như
thế, đây là muốn tự tay giết ngươi!
Tiếng nói vừa dứt, Huyền Y bỏ viên đan dược vào miệng.
Khoảnh khắc sau một cỗ chân khí càng thêm cường đại dâng lên, toàn thân Huyền Y bao phủ một tầng ngân sắc quang mang.
Tu vi của nàng chưa đột phá địa huyền cảnh giới, nhưng lại mang theo lực cường đại không gì không phá được, thậm chí cả Tử Huyên cùng Thần Dạ
đều cảm ứng được bên trong xen lẫn chân khí của đại trưởng lão.
- Lão gia hỏa chết tiệt!
Thần Dạ oán hận mắng.
- Vì giết các ngươi đại trưởng lão không tiếc lấy tu vi toàn thân làm
đại giới, ha ha, Thần Dạ, Tử Huyên, các ngươi cũng chết có ý nghĩa!
- Tiểu nha đầu, ngươi tựa hồ thật dễ quên, vì sao không nhớ được còn có ta ở một bên đây?
Thanh âm Chung Kỳ đột nhiên vang lên, chẳng những vang vọng quanh người
Huyền Y, còn mang theo một cỗ chân khí sắc bén thổi quét tới.
- Chung Kỳ, ngươi muốn làm cái gì?
Huyền Y quay người lại, nhìn thấy thanh trường kiếm đang đâm thẳng vào người mình.
Mục đích lần này là gì? Chung Kỳ hẳn rất rõ ràng, trước đó nàng cố ý
khiêu khích, Huyền Y nghĩ nàng chỉ vì kéo dài thời gian cho bản thân,
nhưng bây giờ xem ra tựa hồ không phải.
Chẳng phải nàng rất muốn giết chết Thần Dạ sao?
Xem thấu ý nghĩ trong lòng Huyền Y, Chung Kỳ cười khẽ:
- Tiểu nha đầu, mượn một câu của Tử Huyên, ngươi không phải ta, làm sao ngươi có thể biết tâm lý của ta suy nghĩ cái gì?
- Bạo!
Thanh sắc trường kiếm đến gần Huyền Y, đôi môi Chung Kỳ đột nhiên nhẹ nhàng bay ra một chữ.
- Chung Kỳ, ngươi điên rồi!
Mọi người kinh ngạc, người của Tuyệt Minh Tông, kể cả Minh Hoa bà bà đều ngây dại.
Thanh trường kiếm kia chính là thần binh!
Làm cho thần binh tự bạo, tuy có thể phát huy ra uy lực siêu việt của
thần binh, nhưng đồng thời đối với chủ nhân mà nói cũng thương tổn thật
lớn, với trạng thái bây giờ của Chung Kỳ mà nói, nàng chính là đang tìm
chết.
Huyền Y vội vàng lui nhanh về phía sau, nhưng dù nàng nhanh thế nào cũng không nhanh bằng năng lượng nổ mạnh của thần binh đập vào, mà nàng chưa từng nghĩ qua Chung Kỳ sẽ làm như thế.
- Oanh!
Tiếng nổ vang kinh thiên, vọng thẳng chân trời, dù là kết giới bị va chạm cũng vặn vẹo, lộ ra khe nứt chậm rãi lan tràn.
Huyền Y càng thảm hại, bị năng lượng ngay mặt đánh trúng, dù tu vi đã
tiến nhanh nhưng cũng cực đoan đáng sợ, như một đầu chim chóc bị chặt
đứt cánh, uốn éo trên không trung, miệng phun máu tươi nặng nề rơi xuống bên cạnh kết giới.
Thần Dạ cùng Tử Huyên dù có Quỷ Thi phía trước ngăn cản, nhưng hai người cũng bị bật lui liên tục về phía sau, Thần Dạ còn đỡ một ít, Tử Huyên
đã hoàn toàn rũ rượi.
Từng luồng phong bạo hỗn loạn tận tình công kích không gian chung quanh…
- Oanh long long!
Thanh âm tiếng nổ rung trời, điên cuồng đập vào kết giới, kết giới không ngừng rung động, chân khí hủy diệt cường đại giờ phút này lan tràn khỏi kết giới, tràn ngập trong trời đất chung quanh.
Cho dù cao thủ như Tiêu Lang Anh khi đối diện với lực lượng hủy diệt kia cũng lựa chọn lui bước, bọn hắn không phải sợ hãi mà là không muốn đi
hao phí thực lực của chính mình.
Không gian nơi này sớm tê liệt xuống, giống như tiện tay đụng vào có thể làm cho cả không gian vỡ vụn như thủy tinh.
Hỗn loạn như vậy kéo dài mấy phút thời gian.
Khi toàn bộ năng lượng đều tán đi, mảnh không gian nơi này làm cho người ta có cảm giác đìu hịu, ánh mắt mọi người đều nhìn về hướng nữ tử đã
làm ra chuyện đó.