Nghe được lời nói đầy sát ý, Tiêu Lang Tuần cố nén thương thế cười to:
- Dù lão phu đánh bại, nhưng các ngươi cũng không khả năng lưu lại ta.
- Thần Dạ, ngươi chờ đi, bằng thế lực Lăng Tiêu Điện nhất định tra xét được lai lịch của ngươi, đến lúc đó…
- Vậy càng nhất định không tha cho ngươi!
Ánh mắt Thần Dạ lạnh lẽo, cười tàn nhẫn, bàn tay mở ra, ngũ thải quang
mang xuất hiện, nhanh như tia chớp bắn về phía Tiêu Lang Tuần.
- Ha ha, Thần Dạ, ngươi không lưu được lão phu.
Tiếng cười của hắn còn chưa dứt, đột nhiên hiện lên vẻ tuyệt vọng, bị
ngũ thải quang mang bao phủ, hắn phát hiện mình hoàn toàn không thể nhúc nhích.
- Tiêu Lang Tuần, cái chết của ngươi xem như thu hồi một chút khí tức của ta, luyện cho ta!
Trong ngũ thải quang hoa đầy trời, Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, chính là
Bách Binh Các trong mắt Khiếu Lôi Tông lại một lần nữa trướng lớn, chỉ
phút chốc từ mười trượng đã hóa thành một tháp sắt thật lớn!
Dưới đáy tháp, giống như hắc động vũ trụ, một cỗ hấp lực cường đại làm
Tiêu Lang Tuần không còn chút sức phản kháng, lập tức bị hút vào trong
tháp, chỉ nghe một thanh âm tiếng thét thê lương vang vọng thiên địa.
- Thần Dạ, Lăng Tiêu Điện nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Thần Dạ cười nhạt, phất tay, Thiên Địa Hồng Hoang Tháp nhanh chóng thu
nhỏ, quang hoa tán đi, một tòa thiết tháp rút nhỏ hơn vô số lần đang
trôi nổi trong lòng bàn tay của hắn.
Toàn bộ người của Khiếu Lôi Tông kể cả Chu Uyên Nhung đều không hề nghĩ tới Bách Binh Các của họ lại có biến hóa như thế.
Bách Binh Các ở lại trong Khiếu Lôi sơn mạch không hơn ngàn năm cũng
phải mấy trăm năm, vô số tiền bối Khiếu Lôi Tông đều không cách nào nắm
giữ Bách Binh Các trong tay, nhưng một người ngoài chỉ đi qua Bách Binh
Các một lần thì đã…Mọi người hoàn toàn nín lặng, thậm chí mặt xám như
tro tàn!
Cao thủ hoàng huyền rơi vào trong tay Thần Dạ không biết sẽ gặp phải kết cục thế nào, những người như bọn hắn…dù thoạt nhìn hiện tại Thần Dạ đã
bị trọng thương!
- Chư vị, Bách Binh Các trong mắt các ngươi trên thực tế chính là Thiên
Địa Hồng Hoang Tháp! Ngoại trừ có thể tế luyện toàn bộ binh khí trong
thiên hạ, còn có một năng lực, chính là luyện người!
Thần Dạ cười nói:
- Gọi là luyện người, chính là vừa rồi các ngươi đã kiến thức qua một
lần, kế tiếp đến lượt các ngươi nếm thử mùi vị trong đó đi.
- Thần Dạ!
Chu Uyên Nhung gầm lên giận dữ, nhưng trong nháy mắt có vẻ có chút vô
lực, nhìn Thần Dạ, thần sắc cùng ánh mắt của hắn, thậm chí ở sâu trong
nội tâm cũng không còn vẻ cao cao tại thượng của một người đứng đầu một
tông môn.
- Ngươi thật sự cần diệt sạch sao?
- Hỏi thật hay!
Thần Dạ không tự chủ được cười to:
- Chu Uyên Nhung, nếu hôm nay giữa ta và ngươi trao đổi vị trí, ngươi có cho chúng ta một con đường sống?
Ánh mắt Chu Uyên Nhung nhảy lên mãnh liệt, hắn rất muốn nói là có, nhưng hắn cũng hiểu được, mọi người đều hiểu được nếu đổi ngược lại sẽ không
hề hạ thủ lưu tình.
Nếu có, ban đầu ở Khiếu Lôi Tông cũng không bức bách Tử Huyên cùng Thần
Dạ quá đáng, càng sẽ không phái Huyền Y đi ra giết người!
Ý cười trên mặt Thần Dạ càng đậm:
- Hiển nhiên ngươi căn bản sẽ không bỏ qua chúng ta, như thế ta làm sao
có thể bỏ qua cho các ngươi? Cho dù bây giờ đối với ta mà nói, các ngươi không hề có chút uy hiếp!
- Bất quá hiện tại mọi người còn chưa tới đông đủ thôi!
Thần Dạ đột nhiên quát chói tai:
- Lão yêu bà, lăn ra đây!
Bàn tay huy động, ngũ thải quang hoa lại bao phủ lần nữa, Thiên Địa Hồng Hoang Tháp bay ra ngoài, nháy mắt dừng lại ở một chỗ.
Mọi người có thể rõ ràng nhìn thấy được dưới ngũ thải quang hoa, một đạo thân ảnh bị mạnh mẽ hút ra, không phải người khác mà chính là đại
trưởng lão Khiếu Lôi Tông.
Nhìn đại trưởng lão, Thần Dạ cười nhạo nói:
- Đại trưởng lão, vì đối phó chúng ta ngươi thật sự nhọc lòng ah!
Người kia một thân tóc bạc, vô cùng già nua, lộ ra vẻ xế chiều tiêu
điều, nếp nhăn dày đặc, không còn chút vẻ hồng hào của ngày xưa.
Lão gia hỏa này vì muốn chế tạo Lôi Nguyên Lực đưa cho Huyền Y, không tiếc hao tổn một thân tu vi.
Mặc dù ngày hôm đó bởi vì linh hồn tự thiêu, đại trưởng lão đã không khả năng phục hồi như cũ, nhưng vẫn là cao thủ địa huyền, lại có thể cam
tâm bỏ qua một thân tu vi, mối hận trong lòng đối với Tử Huyên cùng Thần Dạ thế nào có thể nghĩ!
Đây từng là sư phụ của Tử Huyên…vì đủ loại ích lợi, một khi phát hiện đồ đệ đã không còn chút giá trị lợi dụng, như vậy liền vô tình buông tha,
hơn nữa còn muốn lấy đồ vật của đồ đệ mà có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn
tồi tệ nào.
Có sư phụ như vậy có phải là bất hạnh của Tử Huyên hay không?
- Thần Dạ, ngươi cùng tiện nhân kia quả nhiên đến đây, hắc hắc, ở Lăng
Tiêu thành không giết được các ngươi, hôm nay các ngươi không thể không
chết!
Thần Dạ không khỏi ngẩn người, chợt cười lạnh, thì ra lão yêu bà này còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì. Như vậy cũng tốt, cho bà ta trải qua một lần sợ hãi, như thế chết cũng không thể cam lòng.
Thần Dạ nhất thời cười nói:
- Đại trưởng lão, ngươi nghĩ có Tiêu Lang Tuần, là có thể giết được chúng ta, bảo vệ Khiếu Lôi Tông bình yên hay sao?
Đại trưởng lão không phải kẻ ngu dốt, bị người bắt tới nơi đây, nhìn
thấy vẻ mặt như tro tàn của Chu Uyên Nhung cùng người của Khiếu Lôi
Tông, đủ chứng minh đã xảy ra chuyện gì đó không sao tưởng tượng nổi.
Nhưng bà ta càng thêm tin tưởng cao thủ hoàng huyền!
- Tông chủ, còn không giết bọn hắn?
Không mượn ngoại vật lại lăng không sừng sững, chính là dấu hiệu sau khi đạt tới lực huyền cảnh giới, chỉ chưa đầy hai năm, người trước mặt đã
có tu vi như thế.
Nếu còn tiếp tục như vậy, bà ta không chút nghi ngờ Khiếu Lôi Tông sẽ bị hắn hủy diệt.
Chu Uyên Nhung cười khổ:
- Đại trưởng lão…
Đại trưởng lão lớn tiếng quát:
- Tông chủ, chặt cỏ phải chặt tận gốc, những người này không thể giữ
được, cũng không cần tìm về tâm pháp trên người Tử Huyên kia. Ngày đó
nếu không phải như vậy, sao có thể cho tiện nhân kia còn sống rời khỏi
Khiếu Lôi Tông, gây phiền toái lớn như vậy cho chúng ta! Một thân tu vi
của lão thân đều hủy trong tay tiện nhân, tông chủ, bắt tiện nhân kia,
lão thân muốn tự tay giết cô ta.
- Lão yêu bà!
Linh nhi chợt gầm lên, rời khỏi vòng tay của Hổ Lực, nhảy tới, thân ảnh
nho nhỏ nhanh như chớp xuất hiện trước người đại trưởng lão, bàn tay
tinh xảo như búp bê sứ hàm chứa phẫn nộ thật lớn mạnh mẽ vung tới.
- Tiểu tiện nhân, ngươi dám?
- Ta cho ngươi mắng, cho ngươi mắng!
Bàn tay liên tục tát ra, không bao lâu, gương mặt đầy nếp nhăn của đại
trưởng lão đã đỏ bừng, miệng rỉ máu, sưng tấy như đầu heo, khiến người
của Khiếu Lôi Tông vừa phẫn nộ vừa vô lực hết cách.
- Tiểu tiện nhân!
Cảm thụ được đau đớn rát bỏng, đại trưởng lão lại gầm lên, nhưng càng
nhiều chính là nhục nhã, đồng thời cũng dâng lên cảm giác vô lực thật
sâu.