Linh hồn lực tiến vào một lát, toàn bộ tin tức truyền trở về.
Thiên Địa Hồng Hoang Tháp tổng cộng có chín tầng.
Tầng cao nhất cùng tầng thứ sáu, thứ bảy, thứ tám đều trống, trong tầng
năm cùng tầng bốn bày đặt một ít binh khí, binh khí tầng năm số lượng
không bao nhiêu, chỉ vài món đồ vật mà thôi, nhưng đều là linh bảo, mà
binh khí tầng thứ tư đều là binh khí bình thường.
Xem ra Khiếu Lôi Tông cũng không có được nhiều bảo vật quý giá, bằng
không với hiểu biết của Chu Uyên Nhung về Bách Binh Các, nếu như có thần binh hẳn là sẽ cất vào.
- Hiện tại ngươi đã trở lại, vậy chúng nó nên trở về vị trí cũ!
Thần Dạ cười nói, bốn kiện thần binh bắn ra, tiến vào trong Thiên Địa Hồng Hoang Tháp.
Mặc dù không nghĩ tới bốn kiện thần binh có thể tiến hóa thành hồn
nguyên chi bảo, dù sao đây không phải chân thân của Thiên Địa Hồng Hoang Tháp. Nhưng đặt trong tháp đối với toàn bộ binh khí trong thiên hạ,
nhất là với thần binh chính là nơi dung thân tốt nhất.
Làm Thần Dạ kỳ quái chính là nơi đi của bốn thần binh không phải tầng
tám hay tầng chín như hắn tưởng tượng, địa phương của chúng chỉ tới tầng sáu mà thôi.
Dựa theo suy đoán của Thần Dạ, tầng cao nhất hẳn là nơi ở của hồn nguyên chi bảo, kế tiếp là thần binh cùng tiên thiên linh bảo, nhưng hiện tại
xem ra lại có chút bất đồng.
Sắc mặt Thần Dạ chợt thay đổi, hắn nghĩ ra một chuyện, Thiên Địa Hồng
Hoang Tháp nếu có thể luyện ra hồn nguyên chi bảo, vậy bản thân nó có
cấp bậc gì?
Trong thế gian, binh khí bình thường, linh bảo, tiên thiên linh bảo, thần binh, hồn nguyên chi bảo…
Nếu Thiên Địa Hồng Hoang Tháp có thể luyện ra hồn nguyên chi bảo, như
vậy phẩm cấp của nó phải là hồn nguyên chi bảo, như vậy thì thật mâu
thuẫn, nếu như không phải chẳng lẽ trên hồn nguyên chi bảo còn có cấp
bậc cao hơn tồn tại?
- Đao Linh!
Thần Dạ vội vàng hô.
- Chủ nhân, ngươi muốn biết cái gì?
Thiên Đao xuất hiện, không chút thoái thác hỏi, có một số việc chỉ sợ không thể tiếp tục che giấu.
Thần Dạ có chút hoảng thần nhìn Thiên Đao, Đao Linh từng nói qua, Thiên
Địa Hồng Hoang Tháp là một trong những tồn tại ít ỏi làm cho hắn cùng Cổ Đế Điện phải kiêng kỵ.
Nhưng chỉ là kiêng kỵ mà không phải sợ hãi.
Thần binh có linh, hồn nguyên chi bảo cũng có linh, bởi vì có được khí linh.
Khí linh không phải người, cũng không cần làm việc che giấu nội tâm của mình.
Cho nên Đao Linh nói kiêng kỵ thì nhất định là kiêng kỵ.
Im lặng hồi lâu, Đao Linh lên tiếng:
- Chủ nhân, kỳ thật Thiên Đao, Cổ Đế Điện, Thiên Địa Hồng Hoang Tháp xác thực đúng như ngươi nghĩ, cũng không phải hồn nguyên chi bảo…
- Vậy là cái gì?
Thần Dạ chưa bao giờ cảm thấy lòng mình nhảy mạnh như vậy.
- Chúng ta chính là Hỗn Độn chí bảo, cấp bậc trên hồn nguyên chi bảo!
- Hỗn Độn chí bảo, mạnh hơn hồn nguyên chi bảo!
Thần Dạ hít sâu một hơi.
Trong truyền thuyết hồn nguyên chi bảo có thể làm thiên địa run rẩy cùng kiêng kỵ, vậy Hỗn Độn chí bảo?
- Đao Linh, cái gì là Hỗn Độn chí bảo?
Nén xuống kích động trong lòng, Thần Dạ hỏi lại.
Đao Linh nói:
- Gọi là Hỗn Độn chí bảo, là khi thiên địa chưa mở vẫn còn nằm trong hỗn độn.
- Như vậy ta có thể cho rằng, Hỗn Độn chí bảo như các ngươi chính là lúc thiên địa sơ khai, tự mình diễn biến ra tới?
Thần Dạ hỏi.
Đây chẳng phải là quá khoa trương đi?
Thiên địa sơ khai, thiên địa hỗn độn…Ai biết được thiên địa rốt cục làm sao hình thành, lại hình thành từ lúc nào.
Nghe vậy Đao Linh như bật cười:
- Chủ nhân, ngươi suy nghĩ nhiều quá, thiên địa sơ khai rốt cục cảnh
tượng thế nào, căn bản không ai biết, mà tên của chúng ta tuy lấy từ Hỗn Độn, kỳ thật bởi vì mấu chốt chúng ta tồn tại là vì có một ít Hỗn Độn
Khí tạo ra mà thôi!
- Cái gì là Hỗn Độn Khí?
Hỏi xong Thần Dạ chợt nở nụ cười, ngày hôm nay hắn thật sự giống như một hài tử vô tri không chút kiến thức gì.
- Hỗn Độn Khí là chân khí thành hình từ lúc thiên địa sơ khai thì hỗn
độn tán dật lưu lại. Loại chân khí này ngày hôm nay đã sớm không còn tồn tại, có lẽ ở một nơi nào đó còn di lưu một chút đi!
Đao Linh nói tiếp:
- Bởi vì không có Hỗn Độn Khí, vì vậy Hỗn Độn chí bảo không thể tiếp tục xuất hiện, cho nên chủ nhân, ta cùng Cổ Đế Điện, Thiên Địa Hồng Hoang
Tháp đã là một trong số những Hỗn Độn chí bảo ít ỏi còn lại.
Thần Dạ thoáng ngây người, nói:
- Đao Linh, ngươi nói là một trong số ít ỏi lưu lại, mà không nói chỉ có ba các ngươi, như vậy nói cách khác ở những địa phương nào đó trong tay những người khác có lẽ tồn tại Hỗn Độn chí bảo?
Đao Linh nghiêm mặt nói:
- Chủ nhân, thế giới này lớn phi thường, thiên địa rộng lớn vô biên vô
hạn, cho tới bây giờ còn chưa có người nào chân chính hiểu biết qua.
- Hồn nguyên chi bảo tuy đã là hiếm thấy thế gian, nhưng mà thế gian cũng không tính cả Trung Vực!
- Trong Đông Tây Nam Bắc, thế gian phân chia năm đại khu vực, Trung Vực
mới là địa phương cao thủ chân chính tập hợp, thế lực như Lăng Tiêu Điện đặt trong Trung Vực rất có thể còn không xứng làm nhị lưu thế lực.
- Chờ sau khi chủ nhân đi tới Trung Vực, ngươi sẽ kiến thức càng nhiều
thần binh, hồn nguyên chi bảo cũng không phải duy nhất hay ngẫu nhiên.
Về phần Hỗn Độn chí bảo, những địa phương khác trên thế gian quả thật
còn tồn tại.
- Cho nên chủ nhân, nếu như có cơ hội gặp gỡ, tận lực đem chân thân của
Thiên Địa Hồng Hoang Tháp tìm được cùng chiếm dụng. Có nó tồn tại, con
đường tương lai của chủ nhân hẳn sẽ không giống như lão chủ nhân ngày
trước.
Trong phòng, Thiên Đao cùng Thiên Địa Hồng Hoang Tháp đều đã biến mất, chỉ lưu lại một mình Thần Dạ.
Lời nói cuối cùng của Đao Linh thật có chút khó thể lý giải.
Chiếm được chân thân của Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, con đường tương lai của hắn sẽ không giống như lão chủ nhân của Thiên Đao.
Thần Dạ có thể nghe ra, gọi là con đường tương lai cũng không phải quá trình, mà là kết cục cuối cùng.
Năm đó thiên địa đại chiến, lão chủ nhân Thiên Đao, Thanh Đế, Huyền Đế
cùng tham dự, cuối cùng đều rơi xuống kết cục vẫn lạc. Tu vi lão chủ
nhân Thiên Đao hiển nhiên còn cao hơn Thanh Đế cùng Huyền Đế, nhưng kết
cục cuối cùng còn thê lương hơn hai người này.
Như thế có thể thấy được, trong cuộc đại chiến kia đối thủ của bọn họ cường đại như thế nào!
Thanh Đế, Huyền Đế đều để lại nơi truyền thừa, lão chủ nhân Thiên Đao
chỉ lưu lại Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện, tu vi của hắn hơn hẳn hai người
kia, nếu hắn muốn lưu lại truyền thừa, nói vậy cũng có thể làm được, vì
sao không có?
Thần Dạ cũng không lo lắng trong tương lai sẽ gặp phải địch nhân cường đại thế nào.
Hắn còn trẻ, còn có nhiều thời gian, hắn tin tưởng bằng vào tiềm lực
thiên phú của mình, một ngày kia mình nhất định có thể đạt tới độ cao
của họ, thậm chí là siêu việt họ!
Thần Dạ cần lo lắng chính là sứ mệnh của Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện!
Lão chủ nhân của họ cường đại ra sao, nhưng tình nguyện vĩnh tiêu thế
gian cũng muốn đem Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện bảo tồn đi xuống, trong
chuyện này tuy có tồn tại cảm tình, nhưng nhất định còn có nguyên nhân
khác.