- Đại bá, cháu không lo lắng, cháu chỉ hận chính mình. Hận mình nhiều
năm không hiểu được sự vô lực của cha, hận mình lúc cha thương tâm nhất
cháu không làm được gì, ngược lại còn oán trách cha…
Thần Dạ cười nói:
- Hiện tại tốt lắm, rốt cục cha có thể an tâm đi tìm mẹ, mặc kệ tìm được hay không, trong lòng cha không còn đau đớn, chỉ còn khát vọng!
- Thần Dạ, đừng nói như vậy!
Tử Huyên nắm chặt tay hắn, thương tiếc nói.
- Ta không sao, thật không sao, ta cao hứng, phụ thân làm như vậy thật
làm ta an tâm. Lại quên mất, đại bá nhị bá, cháu giới thiệu một chút.
Thần Dạ giới thiệu nhóm người Hổ Lực, cuối cùng nắm tay Tử Huyên, nói:
- Đại bá nhị bá, hai người đều gặp qua Tử Huyên cùng Linh nhi, lần này cháu vốn định đưa tới trước mặt cha…
Ánh mắt Thần Thuận cùng Thần Lệ đều sáng ngời, họ thông minh thế nào,
sao không hiểu được ý tứ trong lời nói của Thần Dạ, lập tức nhìn nhau
cười, Thần Thuận cúi người nói:
- Linh nhi, cho đại gia gia ôm một cái, được không?
- Đại gia gia!
Linh nhi cực kỳ nhu thuận, nhào vào trong lòng Thần Thuận.
- Linh nhi, cho nhị gia gia ôm một cái, ha ha…
Thần Lệ cũng không cam lòng rớt lại phía sau, tiếp nhận Linh nhi.
Cử động của họ làm Tử Huyên cảm giác chua xót, Thần gia đã tiếp nhận nàng!
- Thần Dạ, có thể giới thiệu cho chúng ta một chút không?
Nhìn Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên, Thần Dạ cười nói:
- Đây là Tử Huyên, hai người gọi đại tẩu đi, nếu hai người cảm thấy ta
còn nhỏ tuổi không gọi được, vậy thì tùy tiện, nhưng không được thiếu
quà gặp mặt.
- Tử Huyên, đây là Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên, là huynh đệ của ta!
- Chào đại tẩu!
Thiết Dịch Thiên vội nở nụ cười, vẻ mặt lại bất đắc dĩ:
- Đã gọi là đại tẩu thì phải là các ngươi cấp quà gặp mặt, tại sao muốn ta cấp, ta lỗ vốn đi?
- Đừng nói nhảm, chờ sau này ngươi tìm tức phụ, đến lúc đó không biết
ngươi sẽ bóc lột chúng ta như thế nào đâu. Đại tẩu, ngươi đừng để ý hắn, vẻ mặt hắn nhìn thật thà phúc hậu kỳ thật người giảo hoạt nhất chính là hắn.
Diệp Thước cười mắng, sau đó nói:
- Nếu đã tới chờ giải quyết xong rồi ngồi xuống nói chuyện, sau này cũng không thể giống như ngày trước.
Mọi người gật đầu, Thiết Dịch Thiên nói:
- Hiện tại mọi người đến đông đủ, vào hoàng cung đi!
Thần Dạ hít sâu một hơi, chậm rãi tiến lên vài bước, nhìn hoàng cung
nguy nga, một cỗ khí tức sắc bén từ từ phát ra, lập tức lan tràn, không
qua bao lâu cả bầu trời hoàng cung cũng bị bao phủ đi vào.
- Bồng!
Cổng lớn hoàng cung như không chịu nổi áp lực, nức toác ra.
- Thần Dạ, ngươi lớn mật!
Ngay lúc cổng lớn hoàng cung vỡ ra, một đạo thân ảnh từ bên trong bắn ra ngoài, thân ảnh già nua lại tạo cảm giác như một ngọn núi cao nguy nga
áp xuống đối với những người trên quảng trường.
- Vân Sơn lão nhân, ba năm không gặp, ngươi không có bao nhiêu tiến bộ, thật làm người thất vọng!
Thần Dạ bước lên một bước nói.
- Oanh!
Trong không gian chợt nổ vang, một quyền như sấm sét cuồn cuộn phá vỡ
trói buộc không gian trực tiếp đánh ra ngoài, mọi người vừa nhìn thấy
thân ảnh già nua kia đến thật nhanh nhưng lui càng nhanh hơn.
Nhưng thân ảnh kia vừa lui vừa phun máu tươi, thân thể hung hăng đánh lên tường thành hoàng cung, sau đó vô lực ngã xuống.
- Thần Dạ, ngươi…
Lời còn chưa dứt Vân Sơn lại hộc máu, trong mắt đầy kinh hãi, chỉ mới ba năm thời gian đi?
Trong lòng Vân Sơn nhất thời hối hận, sớm biết hôm nay năm đó không nên
thả hắn rời đi. Hối hận đã không thể cứu vãn, hắn chỉ cảm thấy mí mắt
mình thật nặng, chỉ muốn ngủ…Một quyền oanh giết Vân Sơn, thân ảnh Thần
Dạ bắn lên giữa không trung, quát:
- Mộ Diệp, lăn ra đây!
- Thần Dạ, ngươi đại nghịch bất đạo!
Tận sâu trong hoàng cung, một thanh âm phẫn nộ truyền tới, nhưng có thể nghe ra trong thanh âm mang theo vẻ sợ hãi.
Vân Sơn đã xuất hiện, nhưng Thần Dạ vẫn bình an, dù không nhìn thấy cái
chết của Vân Sơn, nhưng có thể biết Vân Sơn không thể ngăn cản được Thần Dạ.
- Ha ha!
Thần Dạ cười to:
- Mộ Diệp, không cần lẩn trốn, hôm nay chúng ta đem tất cả ân oán giải
quyết cho xong, đồng thời ba mươi vạn oan hồn vô tội tại Cửu Trọng Quan
ngươi cũng phải cấp một lời công đạo, lăn ra đây!
- Loạn thần tặc tử, trẫm không cần công đạo gì với ngươi. Người đâu, giết bọn hắn!
- Bá!
Thanh âm hoàng đế hạ xuống, từ tận sâu trong hoàng cung từng đạo thân ảnh mang theo khí tức không kém không ngừng bay ra.
Trên quảng trường, ánh mắt Diệp Thước ngưng tụ:
- Nhiều cao thủ thượng huyền, thậm chí là thông huyền như vậy, hoàng
thất không khả năng có nhiều cao thủ như thế, xem ra Thiên Nhất Môn ủng
hộ hoàng thất không cạn.
Nghe vậy Thần Thuận lạnh lùng nói:
- Trong ba năm này Thiên Nhất Môn nhận được không ít ưu đãi từ hoàng
thất, chút ủng hộ kia đối với Thiên Nhất Môn hiện tại mà nói không xem
vào đâu.
- Những tin tức này các ngươi nghe được từ chỗ Thần Nguyên đi?
Thần Thuận gật nhẹ đầu.
Diệp Thước chợt thở ra, nói:
- Như thế ngày sau Thần Dạ cũng yên tâm hơn rất nhiều, các ngươi cũng
không cần lo lắng có chuyện khiến người bi thống phát sinh.
Từng đạo thân ảnh nhanh chóng bay ra, khí thế hung hãn không sợ chết,
chẳng khác gì là tử sĩ, cũng không để ý thân ảnh trên bầu trời có thực
lực mà bọn hắn không thể ngăn cản hay không.
Mà bọn hắn cũng thật là tử sĩ, vừa đi tới trước người Thần Dạ, chưa công kích mà khí tức tử vọng đã bắt đầu khởi động.
- Không tốt, mau đi trợ giúp Dạ nhi!
Sắc mặt huynh đệ Thần Thuận đại biến.
- Đừng lo lắng, không có chuyện gì, nếu chút trạng huống ấy Thần Dạ không đối phó được, cũng không gọi là Thần Dạ.
Diệp Thước cầm bạch phiến thản nhiên nói.
Tử Huyên tò mò đưa mắt nhìn Thiết Dịch Thiên cùng Diệp Thước, không hổ là huynh đệ của Thần Dạ!
Trên tường thành từng đợt thanh âm nổ mạnh vang lên, tường thành cứng rắn bị đập vào không ngừng nứt toác ghê người.
Nhưng tử sắc thân ảnh lại không hề bị ảnh hưởng đến.
Sau khi thanh âm nổ mạnh kết thúc, thanh niên kia đứng giữa không trung, tường thành bên dưới ầm ầm vỡ vụn.
Một màn này xuất hiện, sau đó không còn ai từ trong hoàng cung lao ra,
mà sát ý kinh khủng của Thần Dạ lan tràn khắp cả hoàng cung.
- Thần Dạ, ngươi đã ra hết nổi bật, cũng nên cho chúng ta đến thử xem một chút.
Trên quảng trường, Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên bay nhanh như chớp, đi thẳng vào sâu trong hoàng cung.
- Thần Dạ!
Trên quảng trường trước Kim Loan điện, hoàng đế giờ phút này bị Thiết
Dịch Thiên nhẹ nhàng xách lên, cảm giác phẫn nộ lẫn khuất nhục làm ánh
mắt hắn nhìn về phía thanh niên trước mắt tràn ngập vẻ phẫn nộ.
Thần Dạ nhàn nhạt cười, nói:
- Mộ Diệp, đừng nhìn ta như vậy, ngươi cũng biết chỉ cần ta không chết, sớm hay muộn ngươi sẽ có ngày này.
- Hỗn trướng!
Hoàng đế gầm lên giận dữ, tầm mắt nhìn ra xa, người của Thần gia, cùng
vô số người xa lạ rõ ràng xuất hiện trước mặt, hắn có thể rõ ràng nhìn
thấy bọn họ, bọn họ cũng rõ ràng nhìn thấy hắn.
- Trẫm vốn là thiên tử, các ngươi dám đối đãi trẫm như vậy, không sợ thương thiên phẫn nộ sao?