Đế Quân

Chương 823: Chứng minh cho chính mình nhìn (1)



Nhưng ánh mắt của bọn họ mời vừa vặn có biến hóa, một câu nói khác của Thần Dạ trực tiếp để cho bọn hắn, bao gồm Tôn Vĩ cùng với mọi người ở tại chỗ đều sợ ngây người.

- Ta không muốn bởi vì những chuyện nhàm chán này mà lãng phí thời gian, cho nên ba người các ngươi cùng lên đi!

- Ba người các ngươi cùng lên đi!

Lời nói nhàn nhạt truyền ra kinh hãi tất cả mọi người, trực tiếp làm ra chuyện lớn như thế, toàn bộ đều là yên tĩnh giống như chết.

Vẻ mặt của Niệm Thần cũng là không hiểu mà nhìn Thần Dạ, chỉ chốc lát sau, trong đồng tử bắn ra ánh mắt gấp gáp.

Một phương diện là vì nàng lo lắng cho Thần Dạ, mặc dù thủ đoạn cùng thực lực của Thần Dạ phi phàm, nhưng tam đại công tử cũng không phải là ngồi không, ba người liên thủ, loại uy lực kia không thể khinh thường.

Một phương diện khác, hai người sở dĩ ở lại Tinh Vân thành ngoại trừ Thần Dạ có lòng đối phó với Vân Đông Lưu ra, trợ giúp Tôn Vĩ cũng là nguyên nhân lớn nhất.

Tràng tỉ thí lôi đài này ở trong tưởng tượng của Niệm Thần, Thần Dạ cùng Tôn Vĩ là riêng mình đối phó với một người, sau khi bọn họ đều chiến thắng, Thần Dạ liền tự động nhận thua, như vậy liền có thể để cho Tôn Vĩ cưới được Hoàng Vũ rồi.

Nhưng Thần Dạ muốn lấy một địch ba, không nói là có thắng được hay không, cho dù chiến thắng, Tôn Vĩ làm sao đây, trước mắt bao người, Thần Dạ thật muốn cưới Hoàng Vũ kia hay sao?

ếu không phải Niệm Thần đối với Thần Dạ hiểu rõ vô cùng, càng biết rõ tình cảm của hắn, nếu không thật đúng sẽ cho là Thần Dạ coi trọng Hoàng Vũ, cho nên cố ý muốn làm ra chuyện như vậy.

Thần Dạ phất tay một cái, chặn đi ý tứ muốn nói chuyện của Niệm Thần, hắn cất cao giọng nói:

- Nếu là tỷ võ chiêu thân, như vậy Hoàng gia muốn con rể nhất định phải là xuất sắc nhất, dùng hình thức tỉ thí lần lượt để chọn ra người thắng cuối cùng chưa chắc liền là ưu tú nhất, bởi vì ở loại này thủy chung còn có thành phần vận khí, mà ta làm như vậy mới là phương pháp tốt nhất.

- Hoàng Vũ cô nương, ngươi nói đúng không?

Bị ánh mắt của Thần Dạ nhìn chằm chằm, Hoàng Vũ không kìm lòng được mà tránh né chính mình, trong nội tâm càng có thêm một cỗ ủy khuất thật sâu không nói nên lời, nhưng trong lúc này, tất cả ủy khuất nàng chỉ có thể nhận lấy, tràng thịnh hội này nhất định phải tiếp tục hoàn thành.

Nhẹ thở ra một hơi, Hoàng Vũ nói:

- Vị công tử này đã có ý tứ như vậy, ta tự nhiên thành toàn, liền chúc công tử may mắn, cuối cùng đạt được thành công!

- Có thể thành công hay không là dựa vào thực lực mà không phải là vận khí!

Thần Dạ cười nhạt, nói.

Hoàng Vũ im lặng gật đầu, chuyển hướng sang Liễu Hàn Nguyệt, Phương Uyên Thước, ánh mắt lại càng đặt ở trên người Tôn Vĩ, nói:

- Vị công tử này muốn lấy một địch ba, vậy các ngươi liền hảo hảo lĩnh giáo thủ đoạn của công tử đi, xin nhớ kỹ, trượng phu tương lai của Hoàng Vũ ta nhất định là nhân trung chi long, nếu không, cho dù có kết quả, cái kết quả này ta vẫn có thể lật đổ!

Nói đến cuối cùng đã có vài phần sâm lệ, đây là ý gì thì mọi người cũng là vô cùng rõ ràng, nàng đang nhắc nhở Tôn Vĩ, ngàn vạn lần không cần có tâm tư khác.

Mà nghe lời như thế, phần ý giễu cượt kia ở chỗ sâu con ngươi của Thần Dạ bắt đầu chậm rãi biến mất, Hoàng Vũ này cùng với mặt ngoài mà nàng biểu hiện ra có chỗ bất đồng.

- Ta cùng với Phương huynh ngưỡng mộ Hoàng cô nương đã lâu, liền sẽ không trơ mắt nhìn có người ở trước mặt chúng ta đem cô nương cướp đi.

Liễu Hàn Nguyệt cười nói, ánh mắt nhưng liếc về phía Tôn Vĩ!

Thần sắc Tôn Vĩ nhưng vẫn bình tĩnh, không có chút nào bởi vì hành động đột nhiên của Thần Dạ cùng với ý tứ để lộ ra trong lời nói của Hoàng Vũ mà có nửa điểm biến hóa, chỉ có ở thời điểm Liễu Hàn Nguyệt nhìn lướt qua, hắn khinh miệt cười cười, chợt thân ảnh như điện dữ dội lướt đi.

- Thần công tử, đã sớm muốn lĩnh giáo thủ đoạn của ngươi rồi, hi vọng ngươi có thể cho Tôn mỗ một cái hài lòng!

Thân ảnh bạo xạ mà đến, sau một sát na tiêu tán tất cả bình phàm cùng ngụy trang lúc trước, chỉ trong nháy mắt này cả người kia giống như là một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén vô cùng!

Không hổ là Kiếm công tử!

Thần Dạ cười cười, chân mày lại đột nhiên nhíu lại một chút, hài lòng? Hài lòng cái gì?

Nơi xa, lông mày của Niệm Thần cũng là hơi hơi nhăn lại, nàng đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Tôn Vĩ, hắn đây là muốn vì chính mình mà ở trên người Thần Dạ đòi lại một cái công đạo.

Có lẽ cái thuyết pháp này vĩnh viễn đều sẽ không có, song Tôn Vĩ nhất định phải làm như vậy, có lẽ hắn muốn nói cho Thần Dạ là một câu nói, ta muốn Thần Dạ hiểu được trên cái thế giới này bất luận kẻ nào cũng không thể sau khi cam tâm tình nguyện trả giá mà không chiếm được bất kỳ hồi báo nào, bằng cái gì, vì cái gì?

Người như kiếm, kiếm tựa như người!

Trong không gian bỗng nhiên có một cỗ chấn động kịch liệt, phảng phất phiến không gian này đã bị Tôn Vĩ ngạnh sinh sinh từ trong đó chém thành hai nửa, một đạo khí tức gần như hủy diệt dữ dội tuôn ra.

Hai mắt Thần Dạ nhẹ nhàng híp lại, thân ảnh khẽ nhúc nhích giống như quỷ mị biến mất ngay tại chỗ, để cho Tôn Vĩ phách vào khoảng không, ở thời điểm Thần Dạ lần nữa xuất hiện đã ở trước người Liễu Hàn Nguyệt rồi.

- Thần công tử đúng không, không nghĩ đến mục tiêu tỉ thí của ngươi là ta, thật là vinh hạnh a!

Trong miệng vừa nói chuyện, thân ảnh của Liễu Hàn Nguyệt chợt lui, cũng không có tính toán liều mạng cùng Thần Dạ, không phải là đối thủ là một cái nguyên nhân, mà hiện tại ba đánh một, không phải là đơn đả độc đấu.

Hắn nhanh, tốc độ của Thần Dạ càng nhanh hơn!

Ở lúc Liễu Hàn Nguyệt vừa mới thối lui mấy thước, một trận thanh âm long ngâm đã vang dội trên bầu trời, trên tay phải của Thần Dạ, long thủ dữ tợn ẩn hiện, lực đạo bàng bạc, cuồng phong tịch quyển mà ra.

- Tốc độ thật nhanh!

Mấy người ở trên lôi đài, sắc mặt nhất thời căng thẳng:

- Cảnh giới Lực Huyền bát trọng?

Liền ở trong thời gian ba bốn ngày ngắn ngủi, tu vi của thanh bào thanh niên này thế nhưng tinh tiến hai cái cấp độ... Khó trách hắn có đảm lượng dám một người khiêu chiến với tam đại công tử nổi danh nhất ở bên trong Bắc vực nam bộ.

Chẳng qua là, mặc dù như vậy, hắn liền cho rằng hắn chắc thắng rồi sao?

Trán của Liễu Hàn Nguyệt bỗng lạnh lẽo, hai ngón tay khép lại như kiếm, ở giữa không trung họa xuất ra một cái đường cung dài dài, chượt thẳng tắp mà điểm ra ngoiaf.

Song phương cách nhau gần như thế, mà tốc độ công kích lại vô cùng nhanh, trong thời gian nháy mắt đã đẩy đủ cho công kích của hai người chạm vào nhau.

Mà liền ở thời điểm Thần Dạ cùng Liễu Hàn Nguyệt thi triển công kích của riêng mình, Phương Uyên Thước ở cách đó, thế giống như bôn lôi nuốt giận mà đến, hắn cùng với Liễu Hàn Nguyệt giống nhau, đều có tự ngạo cùng tự tôn đầy đủ, ở bên trong địa giới Bắc vực này có thể đồng thời khiêu chiến hai người trẻ tuổi bọn họ còn chưa tồn tại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.