Đế Quân

Chương 836: Mọi người đều say! (2)



Như Hoàng Vũ đoán, trong thần sắc Tôn Đào có một cỗ sát ý chậm rãi di động, hắn trầm giọng nói:

- Hoàng Vũ, nói cho ta biết, là ai to gan như vậy, ngay cả đồ của Tam Thiên Thanh Huyễn lưu chúng ta cũng dám động tâm tư?

Lời nói truyền ra, sắc mặt năm người Hoàng Thiên Lôi trắng bệch xuống, đều không cần Hoàng Vũ đi đề tỉnh, Tôn Đào đã hiểu được.

- Hoàng lão gia tử, ngươi có phải nên cho bổn tọa một cái công đạo hay không?

Tôn Đào lạnh lùng nói.

- Cái này, cái này?

Hoàng Thiên Lôi ấp úng, hồi lâu không nói ra được chữ nào.

Hoàng Vũ cười lạnh một tiếng, nói:

- Hộ pháp đại nhân, chuyện này rất đơn giản, sau khi mẫu thân của ta bị trọng thương đã bị bọn họ nhốt lại, vì cái gì, không chỉ là muốn lấy đồ vật, càng dùng mẫu thân ta uy hiếp ta, vạn vạn không để cho ta được Tam Thiên Thanh Huyễn lưu chọn trúng, như thế mà nói, ta cùng mẫu thân liền hoàn toàn không có chỗ dựa, bọn họ có thể muốn làm gì thì làm rồi.

Hoa!

Lời nói truyền ra, các tân khách đến tham gia hôn lễ không nhịn được mà nhíu mày.

Tin tức Hoàng gia hưng khởi, người biết không phải là quá nhiều, nhưng rất nhiều người đều là biết, ở bên tỏng Hoàng gia có một cao thủ không thể chọc vào, một cao thủ này không chỉ có thực lực cường đại, càng có tin đồn, nàng có bối cảnh không tầm thường.

Hôm nay xem ra, cái gọi là bối cảnh này chính là Tam Thiên Thanh Huyễn lưu, mà cái cao thủ không thể chọc vào này chính là mẫu thân của Hoàng Vũ.

Mẫu thân của Hoàng Vũ một tay đem Hoàng gia đưa tới địa vị bá chủ Tinh Vân thành, khiến cho Hoàng gia tầm thường, cho dù thực lực không thịnh cũng ở địa giới Bắc vực nam bộ này ít có người dám trêu chọc.

Nhưng không nghĩ đến Hoàng gia cư nhiên làm được tuyệt tình như thế, ở sau khi nàng trọng thương liền nhốt nàng, lại còn ngăn cản Hoàng Vũ trở nên cường đại, thật không biết đám người Hoàng Thiên Lôi là nghĩ như thế nào.

- Khó trách Hoàng Vũ rõ ràng thích Tôn Vĩ nhưng vẫn phải thiết lập một phương lôi đài tỷ võ chiêu thân, hóa ra là vì cái nguyên nhân này.

Trong đám người, Phương Uyên Thước lành lạnh cười nói, ở trong mi tâm không có chút nào che dấu chán ghét đối với đám người Hoàng gia.

Liễu Hàn Nguyệt cũng là nhàn nhạt cười nói:

- Quả nhiên là tính toán tường tận cũng ko thoát khỏi ác quả, bản thân ta là rất muốn biết, cái gia hỏa kia hiện tại đã biết rõ rồi, hắn ở trên đại hội tỷ võ đạt được thắng lợi, cái gọi là ôm mỹ nhân về chỉ là đối tượng bị người lợi dụng, trong lòng hắn suy nghĩ như thế nào?

Chân mày của Phương Uyên Thước bất giác nhíu lại!

Vô số đạo ánh mắt chung quanh, đám người Hoàng Thiên Lôi mặc dù không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được, ý tứ truyền đi trong con mắt kia không cần nghĩ cũng là có thể biết.

Bắt đầu từ hôm nay, danh dự của Hoàng gia sợ rằng cần cố gắng mấy chục lần mới có thể vãn hồi.

Nhất niệm tới đây, năm người Hoàng Thiên Lôi đều có tâm muốn ăn Hoàng Vũ.

- Hoàng lão gia tử, ngươi giải thích như thế nào?

Tôn Đào hờ hững hỏi, khí cơ dữ dội tuôn ra, đã đem Hoàng Thiên Lôi tỏa định, nhìn bộ dạng như vậy, chỉ cần không nói ra một cái nguyên cớ, tràng hôn lễ này liền sẽ biến thành huyết tinh chi địa.

- Giải thích, giải thích...

Hoàng Thiên Lôi mồ hôi đầm đìa, trí tuệ hơn nửa đời người vào lúc này tất cả đều sử dụng không được, mà cảm ứng được khí cơ kia càng lúc càng thịnh, Hoàng Thiên Lôi càng hêm không chịu nổi!

- Tôn hộ pháp xin bớt giận!

Hoàng Trung Hành vội nói:

- Chuyện không phải giống như ngài tưởng tượng, chúng ta nhốt mẫu thân Hoàng Vũ cùng với làm hết thảy kỳ thật đều là vì giúp đỡ các ngươi, Hoàng gia chúng ta biết có một số việc các ngươi không tiện ra mặt, cho nên...

- Nói tiếp!

Tôn hộ pháp lạnh lùng nói.

- Đúng, đúng!

Hoàng Trung Hành tiếp tục nói:

- Ta biết vô luận ta nói cái gì, mẫu thân Hoàng Vũ bị nhốt cũng là sự thật, vô luận chúng ta giải thích như thế nào, điểm xuất phát là cái gì cũng không ngăn được miệng lưỡi người đời, cho nên, ta là muốn nói một sự thật.

- Ta nghe nói Tam Thiên Thanh Huyễn lưu chiêu thu đệ tử thủ trọng tình nghĩa! Hoàng Vũ có phải là người có tình nghĩa hay không thì ta không dám đoán bừa, chỉ muốn nói hết thảy hôm nay đều là một tràng nháo kịch. Tuy lôi đài tỷ võ này chính là chúng ta dùng mẫu thân của nàng đến uy hiếp mà ép nàng, vốn dĩ nàng đã là đệ tử dự tuyển của Tam Thiên Thanh Huyễn lưu, mẫu thân của nàng cũng từng là có thân phận đệ tử của Tam Thiên Thanh Huyễn lưu, nếu như mẹ con nàng có lòng trả lại, sao sẽ không trước tiên liên lạc với các ngươi?

- Hoàng gia ta mặc dù có dã tâm nhưng còn không đến mức to gan như vậy! Cho nên lời của nàng chỉ là muốn chọn một cái cơ hội để cho các ngươi ở dưới cơn thịnh nộ tiêu diệt hết Hoàng gia, do đó nàng có thể cứu ra mẫu thân của nàng, như thế mà thôi!

Hoàng Trung Hành bỗng nhiên nhìn về phía Hoàng Vũ, lạnh lùng nói:

- Hoàng Vũ, những thứ này có thể giả bộ hay không? Xa không nói, người trong lòng ngươi căn bản không phải là tân lang bên cạnh ngươi, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác muốn gả cho hắn, ngươi dám nói ngươi không phải là muốn lợi dụng thực lực cùng với thế lực bất phàm ở sau lưng người trẻ tuổi này đến giúp ngươi thành công?

Đối mặt với Hoàng Trung Hành chất vấn, sắc mặt Hoàng Vũ không hề thay đổi, nếu tỉ mỉ quan sát, có thể phát hiện, ở sâu trong mắt của nàng, ẩn chứa vẻ cười nhạo nhàn nhạt.

Còn vị Tần lang quan kia lại vẫn bộ dáng như ban đầu, tựa như chuyện gì cũng không có phát sinh vậy.

Trong lòng Hoàng Trung Hành lộp bộp một chút, có loại cảm giác như xuất hết toàn lực, lại đánh vào trên mặt bông, con ngươi đảo quanh một vòng, tiếp tục nghiêm nghị nói:

- Người thanh niên, ta khuyên ngươi một câu. Nếu ngươi nói thê tử không phải một người đơn giản như thế, nghìn vạn lần chớ vì mỹ sắc, mà quên đi hết thảy bản thân mình.

- Nếu các ngươi đã sớm biết những điều này, vì sao lại không sớm nhắc nhở ta? Hoàng Trung Hành, ngươi rất khó khiến ta tin tưởng, các ngươi là có ý tốt.

Tân lang quan rốt cục mở miệng nói, thanh âm phi thường lãnh đạm.

Nghe vậy, Hoàng Trung Hành cười lạnh một tiếng, cũng không có để ý tới Tân lang quan. Đối với hắn, đối với Hoàng gia mà nói, khiến Tôn Đào tin tưởng là đủ rồi. Những người khác còn không có ai đủ tư cách.

Hoàng Trung Hành quay mặt về phía Tôn Đào, cung kính nói:

- Tôn Hộ Pháp, bản chất của Hoàng Vũ chính là vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn. Cứ xem hành động nàng tình nguyện gả cho một người xa lạ là có thể thấy được. Nàng nói, không thể tin!

- Ai nói ta là người xa lạ? Ai nói, ta không phải người mà Hoàng Vũ thích chứ?

Tân lang quan lại lên tiếng nói.

- Người thanh niên, lão phu biết ngươi vừa tới Tinh Vân Thành cái gì cũng không biết. Nếu ngươi không tin ta nói, liền có thể hỏi mọi người ở đây một chút, đến tột cùng, người Hoàng Vũ thích là ai?

Hoàng Thiên Lôi rốt cục khôi phục lại, trầm giọng nói rằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.