Hoàng Vũ chỉ biết khóc. Nàng không suy nghĩ cẩn thận mẫu thân dụng tâm lương khổ. Bởi vì nàng không
muốn mẫu thân vì nàng, tiếp tục đến thừa nhận đau khổ không phải con
người.
- Hài tử ngoan, ngoan nào, đừng khóc!
Quả nhiên tình thương của mẹ như núi, mẫu thân của Hoàng Vũ cực kỳ suy
yếu, dĩ nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt ở trên mặt Hoàng Vũ,
nàng ôn hòa cười:
- Nương, hài nhi Tôn Vĩ gặp qua mẫu thân!
Tôn Vĩ vội bước lên trước, cùng Hoàng Vũ sóng vai quỳ gối một chỗ, tay
cầm lấy tay của mẫu thân Hoàng Vũ đưa qua, nắm chặt lấy. Hắn có thể cảm
thấy được hết sức rõ ràng, nàng tuy rằng suy yếu cùng vô lực, thế nhưng
cái tay đó vẫn như cũ có vẻ phi thường có lực. Trong nháy mắt, Tôn Vũ đã hiểu được ý tứ mẫu thân Hoàng Vũ muốn biểu đạt.
- Nương, xin ngài yên tâm, kiếp này kiếp sau ta cũng sẽ không để tiểu Vũ phải chịu thêm nửa điểm ủy khuất nào nữa.
Mẫu thân Hoàng Vũ vui mừng cười, trong con mắt hõm sâu, có nước mắt hạnh phúc chảy xuống:
- Hài tử ngoan, nương biết ngươi mấy năm nay, tiểu Vũ đã khổ, ngươi càng khổ hơn. Đừng trách nàng, tất cả đều là sai lầm của vi nương!
- Ngài mau đừng nói nữa, nghỉ ngơi thật tốt đi. Từ sau này, chúng ta một nhà ba người, còn có thể có rất nhiều ngày tháng yên lành.
Tôn Vĩ vội vàng nói.
- Một nhà ba người, ha hả, nguyên bản hẳn là một nhà bốn người a!
Mẫu thân Hoàng Vũng cười thanh lãnh một tiếng, thân thể đang nằm nghiêng, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy.
- Nương?
Mẫu thân Hoàng Vũ khoát khoát tay, ra sức duỗi người xoay lại, nhìn về phía Tôn Đào, nói:
- Tôn sư đệ, nhiều năm không gặp a!
- Đại sư tỷ, đã lâu không gặp!
- Đại sư tỷ?
Con ngươi của Diêu Đồng đột nhiên co rút nhanh lại, người khác không biết, nàng lại hết sức rõ ràng, xưng hô này là có ý gì.
Tôn Đào thổn thức không ngớt, trong trí nhớ, vị sư tỷ này phong quang ra sao. Sau khi gia nhập ba nghìn Thanh Huyễn Lưu, ba năm kế, tẫn hiện
thiên phú, lấy tư thái người mới, nhất cử xông lên bảo tọa đệ nhất nhân
trong hàng ngũ Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu trẻ tuổi.
Lúc đó, người trong tông môn đều không chút nghi ngờ, vị trí tông chủ
tương lai nhất định là đại sư tỷ Tần Tân Nguyệt. Nhưng không nghĩ tới,
cuối cùng vì tư tình, nàng không chỉ phản bội tông môn, càng mang đi chí bảo của tông môn để uy hiếp. Cho đến hôm nay, hổ lạc đồng bằng bị chó
khinh.
- Lẽ nào Tôn sư đệ còn nhớ rõ ta, rất tốt!
Tần Tân Nguyệt khe khẽ gật đầu, nói:
- Ta biết ý đồ các ngươi tới, trên thực tế, ta cũng sớm có ý phải đem vật đó trả lại tông môn, chỉ là…
Chỉ là cái gì, không ai nghe không hiểu. Một khắc này, sắc mặt đám người Hoàng gia, trở nên kinh hoảng tựa như gặp quỷ.
- Cảm tạ đại sư tỷ thấu tình đạt lý!
Nghe vậy, Tần Tân Nguyệt nhàn nhạt cười:
- Đừng nói những lời vô nghĩa này, ta biết, có một số việc, chỉ có chết
mới có thể giải quyết. Do đó, Tôn sư đệ, để con gái cùng con rể của ta
rời khỏi, đem vật trả lại, ta với ngươi quay về tông môn!
- Không thể!
Hoàng Vũ quát lớn một tiếng sắc bén:
- Tôn Hộ Pháp, chúng ta nguyện ý trả lại, thả cho nương ta một con đường sống!
- Sự tình đã làm, chúng ta phải nhận! Đây là con đường duy nhất của nương, nương chỉ có thể đi xuống!
- Không, ta tuyệt đối không thể để cho nươg chịu khổ.
Hoàng Vũ bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía Tôn Đào, nói:
- Tôn Hộ Pháp, đưa mẹ ta rời khỏi, ta theo các ngươi quay về Tam Thiên
Thanh Huyễn Lưu. Toàn bộ nghiêm phạt, ta thay nương ta chịu!
Nghe vậy, Tôn Đào cười nhạt nói:
- Ngươi là đệ tử dự tuyển của Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu, tự nhiên là
phải theo chúng ta quay về tông môn. Nương ngươi đã làm sai chuyện, cũng nhất định phải chịu trừng phạt.
Tôn Vĩ nhướng mày, nói:
- Tôn Hộ Pháp, ngươi có ý gì?
Tôn Đào thản nhiên nói:
- Mỗi người đều phải đảm đương việc mình làm. Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu
ta sẽ không có chuyện liên lụy toàn bộ người nhà. Mà Hoàng Vũ, cửa ải
khảo nghiệm cuối cùng của Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu, nàng còn phải tiếp
nhận.
- Tôn sư đệ, lời của ta, ngươi không có nghe thấy sao?
Trên cáng, trong ánh mắt Tần Tân Nguyệt thậm chí có một đạo hàng mang mạnh mẽ bắn ra.
- Đồ vật ta muốn đưa ra, hai người các ngươi cũng không có thực lực có thể an toàn mang nó về.
- Hộ Pháp đại nhân, Hoàng gia ta nguyện trợ giúp một tay, tận hết lực
lượng của cả Hoàng giả để đến bù đắp sai lầm mà chúng ta đã phạm phải.
Không cầu được tha thứ, nhưng cầu cho Hoàng gia chúng ta một cơ hội.
Tìm được một thời cơ, Hoàng Thiên Lôi liền vội vàng nói. Trong lúc nói
ra, bàn tay nặng nề vung lên ở trong không gian, từng đạo thân ảnh từ
trong hắc ám mạnh mẽ lao ra, đem toàn bộ Hoàng gia đều vây quanh vào bên trong.
Cảm thụ được khí tức của những người đó, mọi người ở đây hầu hết đều là
sắc mặt biến đổi. Mấy năm nay, Hoàng gia chiếm cứ Tinh Vân Thành, đạt
được chỗ tốt càng xa xa không chỉ như suy nghĩ trong lòng mọi người.
Hoàng Thiên Lôi lập tức vui vẻ cười nói:
- Hộ Pháp đại nhân, chút lực lượng ấy của chúng ta cố nhiên còn chưa đủ
để thành đại sự. Nhưng ta tin tưởng, vẫn có thể đủ uy hiếp đến một số
người…
- Tôn sư đệ, ngươi hẳn là rất rõ ràng, lực lượng còn ở thứ yếu, mấu chốt là ta có nguyện ý hay không.
Đối mặt với những người của Hoàng gia này, Tôn sư đệ, ngươi cho là ta sẽ nói ra sao?
Tần Tân Nguyệt cười khẩy nói.
- Ngươi?
Đám người Hoàng Thiên Lôi tức giận không thôi!
Không ai đến để ý đám người của Hoàng gia, toàn bộ ánh mắt đều dừng ở
trên người Tôn Đào, đều biết được. Cho dù Tôn Đào đáp ứng Hoàng gia rồi. Kế tiếp thế tất cũng sẽ có một phen đại chiến. Hoàng Vũ sẽ không dễ
dàng chấp nhận mẫu thân bị mang đi.
Tôn Đào hiển nhiên là một người cực kỳ quả đoán, chưa từng suy nghĩ nhiều, nói rằng:
- Đại sư tỷ, vậy dựa theo cách ngươi nói. Bất quá, ngươi nghìn vạn lần
chớ nên lật lọng. Bằng không, Bắc vực to lướn cũng không có nơi dành cho Hoàng Vũ sinh tồn.
Tần Tân Nguyệt không quan tâm cười, chợt nói rằng:
- Làm phiền sư đệ dẫn chúng ta rời khỏi.
- Nương, không được, không thể như vậy…
- Tôn Hộ Pháp, Hoàng Vũ thiên tư bất phàm, lại thêm đối với mẫu thân
tình cảm thâm hậu. Thả nàng rời đi, không thể nghi ngờ là thả hổ về
rừng. Một ngày kia, nàng nhất định sẽ mang đến cho Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu hậu quả nghiêm trọng. Thậm chí làm không tốt, từ nay về sau, Tam
Thiên Thanh Huyễn Lưu sẽ dần dần xuống dốc tại Bắc vực.