Trong đám người, thanh âm của Liễu Hành Nguyệt đột nhiên vang lên:
- Tôn Hộ Pháp, ngươi bất quá là lo lắng mẫu thân Hoàng Vũ có nguyện ý
nói ra hay không? Ha ha, Phong Diệp Cốc ta có một thủ đoạn nhỏ, tuy rằng không lên được mặt bàn, nhưng người dưới Hoàng Huyền cảnh giới, chỉ có
thể ngoan ngoãn nói ra tất cả bí mật. Mẫu thân của Hoàng Vũ hôm nay đã
người mang trọng thương. Thủ đoạn này ngay cả nàng đã từng có tu vi cao
thâm, hiện tại cũng có thể khiến nàng dễ dàng đi vào khuôn khổ.
- Liễu Hàn Nguyệt, ngươi muốn chết!
Hoàng Vũ gầm lên.
- Liễu Hàn Nguyệt? Thiếu chủ Phong Diệp Cốc?
Tôn Đào nở nụ cười nói, cược bộ nhẹ nhàng vừa nhấc, đã xuất hiện ở trước mặt Hoàng Vũ. Liễu Hàn Nguyệt một trong tứ đại công tử, một thân thực
lực sẽ không yếu hơn Hoàng Vũ. Nhưng trong lúc này, Tôn Đào cũng phải
phòng bị Hoàng Vũ đang nổi giận.
- Liễu thiếu chủ, đa tạ!
Chính là Phong Diệp Cốc, còn không đủ trình độ lọt vào pháp nhãn của Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu. Nhưng thủ đoạn này, cực kỳ trọng yếu. Bởi vậy,
Liễu Hàn Nguyệt đã được Tôn Đào khách khí đáp trả một tiếng.
Liễu Hàn Nguyệt lập tức cười nói:
- Tôn Hộ Pháp khách khí, Phong Diệp Cốc ta vẫn muốn cùng Hộp Pháp đại
nhân ngài kết giao bằng hữu. Hôm nay cuối cùng đã có một cơ hội.
Liễu Hàn Nguyệt rất là thông minh. Chỉ nói cùng Tôn Đào kết giao bằng
hữu, mà không phải cùng với Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu có quan hệ. Hành
động như thế cùng sử dụng không thể nghi ngờ đã khiến Tôn Đào đối với
hắn hảo cảm bội tăng.
- Ha hả, Liễu thiếu chủ, bằng hữu này, bản tọa nhất định nhận rồi.
Đối phương tặng một nhân tình lớn như vậy, Tôn Đào tất nhiên là cấp cho
hồi báo tương xứng, sau tiếng cười, chuyện lập tức vừa chuyển, lạnh lùng nói:
- Đại sư tỷ, Hoàng Vũ, theo bản tọa quay trở về Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu thôi?
- Không thấy được con rể cùng con gái ta bình an, muốn bắt ta trở lại,
Tôn sư đệ, ngươi có phải đã quá tự tin một chút rồi hay không?
Tần Tân Nguyệt cũng lạnh lùng như băng nói.
Hoàng Thiên Lôi lập tức tỏ thái độ nói:
- Tiện nhân, đừng quên, ở chỗ này, còn có đông đảo cao thủ của Hoàng gia ta, ngày hôm nay cho ngươi ở trạng thái toàn thĩnh cũng đừng nghĩ rời
khỏi được.
- Hoàng Thiên Lôi, cuối cùng sẽ có một ngày, ta đích thân đem Hoàng gia ngươi nhổ bật cả gốc rễ.
Nhìn Hoàng Vũ đang giận dữ, Hoàng Thiên Lôi khinh thường cười nói:
- Vậy cũng phải xem ngươi còn có thể sống được không đã.
- Đúng vậy, chỉ có sống mới có thể báo thù.
Tần Tân Nguyệt con ngươi chậm rãi lưu chuyển, từng đạo tinh mang không muốn người biết được, từ từ ngưng tụ trong mắt.
Tôn Vĩ lạnh giọng cười, nói:
- Tiểu Vũ, đỡ nương đứng lên, chúng ta hẳn nên rời khỏi nơi này rồi!
Hoàng Vũ chậm rãi ôm lấy mẫu thân, nhưng Tôn Vĩ thật không ngờ, nàng dĩ nhiên đem Tần Tân Nguyệt giao cho mình.
- Tôn Vĩ, đáp ứng ta, nhất định phải để cho nương bình an sống qua hết cả đời này!
- Tiểu Vũ, ngươi muốn làm gì, chúng ta vị tất không có cơ hội.
Tôn Vĩ nhất thời gầm lên.
Hoàng Vũ đã ở phía xa, nàng quay người lại, ánh mắt sâu đậm nhìn mẫu thân cùng Tôn Vĩ, ôn nhu nói rằng:
- Phu quân, đây là lần đầu tiên ta gọi ngươi như vậy. Nhưng rất có khả
năng, cũng là một lần cuối cùng. Vì ta, ngươi đã nỗ lực quá nhiều, càng
bỏ qua nhiều hơn. Ta xin lỗi ngươi, vẫn luôn có lỗi với ngươi. Ta cũng
muốn hảo hảo ở bên cạnh ngươi vĩnh viễn. Nhưng ta không thể không quan
tâm tới nương ta.
- Phu quân, xin lỗi, từ ngày biết ta, ngươi chưa từng có một ngày yên
lành…Rất nhiều chuyện đều đối với ngươi không công bằng. Ta không muốn
nói, càng không muốn cho ngươi làm, nhưng trên thế giới này, ngoại trừ
nương ra, chỉ có ngươi là người mà ta tín nhiệm nhất.
- Ngoại trừ lòng ta, ta có thể cảm thụ được là thật sự thích ngươi ra, còn lại, ta đều đang lợi dụng ngươi!
Trong bóng tối, niệm thần lạnh lùng nói:
- Thần Dạ, chúng ta vì sao còn chưa ra mặt? Cục diện này đã rối loạn rồi.
- Đừng nóng vội! Nhiều năm áp lực, trong lòng của Hoàng Vũ cô nương có
rất nhiều chỗ cần phát tiết. Mà nay nguy cơ phía trước, không thể thay
đổi, để nàng đem lời muốn nói đều nói ra hết. Cứ như vậy, bọn họ ngày
sau chung sống sẽ có hạnh phúc mới.
Ánh mắt của Thần Dạ hơi phát lạnh, ngàn tính vạn toán vẫn là không có
tính toán được đến. Tại thời khắc mấu chốt, Liễu Hàn Nguyệt không ngờ sẽ nhảy ra quấy rối, hơn nữa, còn khiến cho không có người nào có thể cự
tuyệt.
- Tiểu Vũ ta thích ngươi, do đó, ta nguyện ý vì ngươi mà nỗ lực hết
thảy. Ngươi mau chóng trở lại, chúng ta người một nhà ở chung với nhau,
cho dù chết, đó cũng là hạnh phúc, không phải sao?
Tôn Vĩ cầu khẩn nói rằng.
Hoàng Vũ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Phu quân, hãy nghe ta nói. Được quen biết ngươi, là hạnh phúc lớn nhất kiếp này của ta, ta suy nghĩ rất nhiều, có thể cùng ngươi đi đến tận
cùng của cuộc đời.
- Nhưng là tạo hóa trêu người, ta lại không thể mang đến cho ngươi hạnh
phúc. Mỗi một lần thấy ngươi, trong lòng vô cùng áy náy. Bởi vì, là ta
đang một lần nữa tổn thương ngươi. Mỗi một lần, nhìn bóng lưng của ngươi rời đi, lòng ta như quặn đau. Rất nhiều lần ta muốn gọi ngươi lại, nói
cho ngươi biết hết thảy suy nghĩ trong lòng ta, sau đó liều mạng đi theo ngươi, cùng ngươi đến chân trời góc biển.
- Nhưng ta không làm được, cha chết, đã mang đến cho nương đả kích trọng đại, ta càng thêm không thể để cho nàng ở lại Hoàng gia chịu tội được…
- Nếu như trước đó, ngươi lại theo ta đi, ngươi không phải tiểu Vũ mà ta thích.
Tôn Vĩ nghiêm nghị cười nói:
- Đồng sinh cộng tử, họa phúc cùng gánh chịu! Tiểu Vũ, ngươi sống, ta sống, ngươi chết ta vong!
- Ngươi không thể chết được!
Hoàng Vũ mỉm cười:
- Phu quân, kiếp này ta đã phụ ngươi. Nếu có kiếp sau, mong muốn kiếp
sau vi thê nguyện làm thiếp nô của ngươi, phục thị ngươi cả đời!
Nghe vậy, Tôn Vĩ càng nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đưa nương bình an rời khỏi, cũng đem
nương hảo hảo an trí, khiến nàng cả đời đều bình an, mà chúng ta sẽ sống gặp lại!
- Kiếp sau gặp lại, kiếp sau gặp lại! Ha hả, thế gian nào có biện pháp song toàn, không phụ phu quân không phụ thân!
Hoàng Vũ cười khẽ, xoay người quát lớn nói:
- Muốn mang nương ta trở về Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu, có thể, trước hết bước qua xác ta đã!
Khi dứt lời, thanh âm vang lớn thấu tận chân trời. Nhất thời, từng đạo
thân ảnh nhanh chóng phá không mà đến. Khi đến được Hoàng gia chợt có
tiếng giết chóc truyền vang ra.
Trong những năm này, Hoàng Vũ cũng không phải là không có nửa điểm chuẩn bị, người của Hoàng gia không đáng tin, không có nghĩa là nàng không
tìm được người đáng tin cậy!
Cảm ứng được còn có người không ngừng lao nhanh mà đến, Tôn Đào cười lạnh nói:
- Hoàng Vũ, ngươi cho là, người mà ngươi bồi dưỡng có thể ngăn trở được bản tọa?
- Nhưng ta muốn thử xem sao!
Hoàng Vũ hờ hững nói.
- Được!
Tôn Đào cười nói:
- Như vậy, cửa ải này, coi như là khảo nghiệm cuối cùng cảu Tam Thiên
Thanh Huyễn Lưu đối với ngươi. Các ngươi nếu có thể còn sống rời khỏi.
Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu ta không chỉ sẽ bỏ qua chuyện cũ, từ nay về
sau, Hoàng Vũ ngươi có thể đạt được tất cả tài nguyên trong tông tài
bồi.