Ý tứ chân chính của Tân Tân
Nguyệt là nếu như có thể, trợ giúp Hoàng Vũ báo thù. Nếu như báo thù
không được, như vậy, tận khả năng bảo vệ nàng chu toàn. Mà lần này đối
tượng giao phó lại chính là Niệm Thần.
Chỉ có Kiếm Tông, mới có thể tại Bắc Vực không sợ hãi bất luận kẻ nào hay thế lực nào cả.
Mà Niệm Thần cố nhiên là đệ tử ưu tú của Kiếm Tông, nhưng bực đại sự
này, nàng lại không thể đại biểu cho Kiếm Tông làm chủ được.
Vốn tưởng rằng Niệm Thần sẽ thật khó nghĩ, không ngờ tới, nàng nháy mắt một cái, cười nói:
- A di, chuyện này một điểm cũng đều không đáng ngài phải cầu xin long
trọng như thế! Giao phó cho Thần Dạ là được rồi, người này là một kẻ
thích gây chuyện. Ngài yên tâm Bắc vực thế lực cố nhiên cường đại, nhưng hắn đều có thể ở Đông Vực Lăng Tiêu Điện toàn thân trở ra, tin tưởng
hắn, không sai đâu!
Hoàng Vũ và Tôn Vĩ, cùng với Tần Tân Nguyệt nhất thời cả kinh. Bọn họ
tuy là người ở trong Bắc vực,nhưng Đông vực Lăng Tiêu Điện, thế lực cấp
bậc bá chủ, bọn họ sao có thể chưa từng nghe nói qua. Đây chính là thế
lực lớn không thua kém gì Kiếm Tông, không nghĩ tới, Thần Dạ dĩ nhiên có thể làm được tới trình độ như thế!
Thần Dạ không khỏi bật cười một tiếng, Niệm Thần này, lẽ nào nàng không
biết, bản thân mặc dù có thể đủ mang theo Tử Huyên và Linh Nhi rời khỏi
Lăng Tiêu Thành, đó là Thiên Nhàn tiền bối mà được sao.
Bất quá tại lúc này, nếu Niệm Thần đều không có vấn đề gì, hắn lại càng
không có vấn đề, một lát sau, Thần Dạ nghiêm nét mặt nói:
- Bá mẫu yên tâm, như thần cô nương nói, ta đều hiểu được, sẽ kiên quyết không có đạo lý không quản tới.
- Đa tạ, đa tạ.
Lại lần nữa lên tiếng cảm kích, Tần Tân Nguyệt đứng lên, nhìn bốn người trước mặt nói:
- Hiện tại, hẳn nên cho các ngươi biết, ta từ trong Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu, rốt cuộc mang đi bảo vật gì…
Tần tân Nguyệt nói ra như thế, chẳng những là Thần Dạ, Niệm Thần và Tôn
Vĩ, ngay cả Hoàng Vũ cũng rất là hiếu kỳ, xem ra, ngay cả nàng cho tới
bây giờ cũng đều chưa từng thấy qua.
Có thể ép Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu vẫn ẩn nhẫn, hoặc giả chỉ có thể âm
thầm vận dụng một ít thủ đoạn, thật không biết, đây sẽ là món thần vật
như thế nào.
Sau một lát, Tần Tân Nguyệt nhẹ tay phất lên, một đạo quang mang màu đỏ
nhất thời lấp lánh giữa không trung. Khi huyễn lệ, cũng tràn đầy một cổ
cảm giác cường đại.
Ánh mắt bốn người Thần Dạ xuyên thấu hồng mang, bên trong, là một cái dây lưng bằng tơ lụa nhìn như mềm mại vô cùng.
Tần Tân Nguyệt phất tay một cái, hồng mang tán đi, dây lưng tơ lụa rơi
xuống trong tay của nàng, bốn người nhìn vào càng rõ ràng hơn.
Dây lưng tơ lụa dài ước chừng mấy thước, phi thường tinh xảo, đồng thời
mười phần linh tính, tựa như từ trong thiên địa đản sinh ra vậy…Khiến
người vừa nhìn liền biết được, đây là bảo vật kiếm có.
Thần Dạ nắm giữ thiên đao và Cổ Đế điện hai đại hỗn độn chí bảo, cũng có chuẩn hỗn độn chí bảo như Thiên Địa Hồng Hoang tháp, tự nhiên so với ba người kia nhìn càng thêm thấu triệt hơn.
Tơ lụa này có thể không phải là Hỗn Nguyên chí bảo, nhưng phẩm chất cũng tuyệt đối ở trên thần binh. Vật này có chút kỳ quái, dĩ nhiên là vật
phẩm trung gian giữa thần binh và Hỗn Nguyên chí bảo.
Cho tới bây giờ cũng không có nghe nói qua, ở giữa Thần binh cùng Hỗn Nguyên chí bảo còn có một phần chia khác.
Tần Tân Nguyệt nói rẳng:
- Đây là Thiên La lăng, chính là trấn tông chi vật của Tam Thiên Thanh
Huyễn Lữu, bởi vì mang nó đi, do đó ta mới cót hể rời khỏi Tam Thiên
Thanh Huyễn Lưu. Lại khiến cho bọn hắn cũng không alfm gì được phụ thân
của Hoàng Vũ.
Tay cầm Thiên La Lăng, trong ánh mắt Tần Tân Nguyệt chợt có nhớ nhung vô tận.
Chính là mảnh Thiên La Lăng này thành toàn cho ái tình của nàng và phụ
thân Hoàng Vũ. Nhưng cũng bởi vì nó đã hủy diệt một gia đình hoản chỉnh, là phúc hay là họa, ai có thể phân được ra rõ ràng. Mà Tần Tân Nguyệt
càng không dám xác định, bản thân năm đó làm vậy đến tột cùng là đúng
hay sai.
- Nương.
Hoàng Vũ không giải thích được hỏi:
- Thiên La Lăng nếu là trấn tông chi vật của Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu,
ta cũng có thể cảm thụ được sự cường đại của nó. Năm đó, lấy thực lực
của ngài có nó, tại sao lại ở trong tràng ngoài ý muốn đó thua thảm như
vậy.
Cho đến hôm nay, cố nhiên có điều minh bạch, nhưng Hoàng Vũ tạm thời
nguyện ý đem nó trở thành một chuyện ngoài ý muốn. Dù sao có một số
chuyện, một vài người, áp lực thực sự quá lớn, còn chưa có thời cơ chân
chính tới tính sổ.
Tần Tân Nguyệt buồn bã nói rằng:
- Thiên La Lăng cũng không phải hoàn chỉnh, do đó vô pháp phát huy ra uy lực lớn nhất vốn có, đồng thời, ta cũng vô pháp khống chế được nó.
- Dạ!
Ở đây bốn người đều là ngây ngốc ra một lát, vô pháp khống chế, nàng lại làm thế nào có thể mang đi được.
Tần Tân Nguyệt nói ràng:
- Điều này cùng với thân phận của ta năm đó có liên quan. Đây là bí mật
của Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu, ta không muốn nhắc đến, nếu như một ngày
kia…quên đi, không nói nữa.
Tuy rằng còn chưa nói hết lời, bốn người đã biết được ý tứ. Nếu như có
một ngày, có thể mang theo Thiên La Lăng vào Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu,
như vậy, có thể mượn Thiên La Lăng, khiến nó trở nên hoàn chỉnh.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, có thể khống chế Thiên La Lăng, nếu không, cũng sẽ cùng với Tần Tân Nguyệt giống nhau.
Mà khi Thần Dạ và Niệm Thần thấy Tần Tân Nguyệt đem Thiên La Lăng đưa
tới, hai người đều có chút giật mình, nàng đây là muốn đem đồ vật này
giao cho hai người bọn hắn.
- A di, ngài đây là đang gì, ngài nói như vậy, ta và Thần Dạ lập tức đi ngay.
Niệm Thần có chút không vui nói.
Nàng và Thần Dạ nguyện ý trợ giúp Tôn Vĩ và Hoàng Vũ, nguyện ý cứu giúp
Tần Tân Nguyệt, tuyệt không phải là vì kiện thần vật này mà đến. Bằng
không, cùng với Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu và người của Hoàng gia có gì
khác nhau.
- Cô nương, ngươi đã hiểu lầm.
Tần Tân Nguyệt vội hỏi:
- Đạt được Thiên La Lăng, cũng đã nhiều lăm. Nhưng ta vẫn không luyện
hóa được nó. Trong lúc này, cũng nghĩ tới, để tiểu Vũ đem nó luyện hóa,
đáng tiếc, tiểu Vũ lại không được Thiên La Lăng chấp nhận…
Thần Dạ mặt nhăn mày nhíu, nói:
- Ý của ngài là ta và Thần cô nương, nhận được Thiên La Lăng đồng ý?
Cho dù Thần Dạ kiến thức rất nhiều, cũng đều có chút không quá tin
tưởng. Thiên La Lăng là đồ vât của Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu, còn Tần
Tân Nguyệt thân là đệ tử của Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu cũng đều không
thể luyện hóa. Mà Hoàng Vũ chí ít còn là nữ nhi của Tần Tân Nguyệt, có
huyết mạch tương liên, bọn họ không nhận được tán thành, mình và Niệm
Thần dựa vào cái gì được.
- Ta nói như vậy, các ngươi sẽ không tin tưởng, bằng không, các ngươi thử một lần chẳng phải sẽ biết được.
Tần Tân Nguyệt cười nói:
- Đem Thiên La Lăng đặt ở trên tay, dùng huyền khí đến thôi động. Nếu
như không được tán thành, nó sẽ không có bất cứ phản ứng nào.
Nói cũng đã đến mức độ này rồi, Thần Dạ và Niệm Thần cũng không lăn tăn
gì nữa. Đồng thời đưa tay đặt ở trên Thiên La Lăng, rồi đều tự xoay
chuyển huyền khí, chậm rãi phóng xuất.