Đế Quân

Chương 857: Tam Thanh Tiên Thần đan (1)



Hoàng Thiên Đình dữ dội lướt ra, cùng lúc đó Hoàng Thiên Lôi cungxlaf hướng Niệm Thần nộ lướt tới.

Tốc độ của hai người đều không chậm, nhất là vì đường sống mà ra tay, tự nhiên là tấn công như lôi đình, song, không có ai sẽ nghĩ đến, vô luận là công kích hay là tốc độ của bọn hắn đều là ở thời điểm đến trước hai người Thần Dạ cùng Niệm Thần đột nhiên dừng lại, cũng không cách nào đi tới nửa phần.

- Nhị bá, cha, phiến không gian này bị giam cầm rồi!

Cách đó không xa, Hoàng Trung Hành hoảng sợ quát lên.

- Cao thủ Hoàng Huyền?

Sắc mặt của đám người Hoàng Thiên Lôi cùng Hoàng Thiên Đình đại biến, chợt song song nhìn hướng Tần Tân Nguyệt, nàng vẫn đang ngồi yên lặng, nhắm hai mặt lại đều không có làm gì, nhưng hai người bọn họ lại cũng đã không thể coi như không nhìn thấy rồi, bọn họ rốt cuộc phát hiện khỏa đại thụ kia ở trong thiên địa chói lọi.

Thần Dạ, thu bọn hắn, bổn cô nương muốn để cho bọn họ vĩnh viễn sống không bằng chết!

Thần Dạ cười cười, trong lòng bàn tay, Thiên Địa Hồng Hoang tháp bắn vào trong tử mang của Cổ Đế điện, một cỗ hấp lực cường đại từ đáy tháp dữ dội tuôn ra.

Mọi người Hoàng gia, người có tu vi yếu một chút vào giờ phút này ở trước mặt hấp lực không có một chút lực phản kháng nào, thân bất do kỷ hướng về phía thiết tháp kia nhanh chóng bắn đi.

Từng đạo hoảng sợ từ trên khuôn mặt của chút ít người Hoàng gia có thể chống cự lại hấp lực từ từ hiện ra, bọn họ muốn chạy trốn nhưng tử mang ở quanh thân giống như tường đồng vách sắt...

Lấy Hoàng Thiên Lôi cầm đầu, những người kia còn có thể ngăn cản được Thiên Địa Hồng Hoang tháp hấp thu vào giờ khác này rốt cuộc hối hận như đưa đám...

Nếu là trước đó cúi đầu nhận sai với mẹ con Hoàng Vũ, chân thành nhận sai, song phương dù sao cũng là thân nhân, có lẽ nhìn ở trên phân thượng này sẽ bỏ qua cho bọn họ một mạng cũng nói không chừng.

Trước mắt, lại là nửa điểm cơ hội cũng không có.

Nhưng mặc dù không có cơ hội, từng tiếng cầu xin tha thứ vẫn là vang lên không ngừng.

- Tiểu Vũ, bỏ qua cho chúng ta đi, chúng ta chung quy cũng là trưởng bối của ngươi a!

- Đại tiểu tử, van cầu ngươi, chúng ta đều là thân bất do kỷ, chúng ta đều là bị ép buộc a!

- Tân Nguyệt, là chúng ta sai rồi, van cầu ngươi bỏ qua cho chúng ta, chúng ta thề từ nay về sau nhất định thay đổi triệt để, một lần nữa làm ngươi, chúng ta nói được là làm được!

- Tân Nguyệt, nếu như ngươi giết chúng ta, dưới cửu tuyền, phụ thân cùng trượng phu của ngươi đều sẽ không an lòng, Tân Nguyệt, bỏ qua cho chúng ta đi!

Tần Tân Nguyệt ở nơi xa đột nhiên mở mắt, cái này làm cho đám người Hoàng Thiên Lôi mừng rỡ không dứt, nhưng chợt bọn họ nhìn thấy ở trong con ngươi đen nhánh kia không có nửa điểm tính cảm của nhân loại, thời điểm quét nhìn qua những người này, tất cả đều là một mảnh băng lãnh.

- Tân Nguyệt, ngươi không thể đối đãi với chúng ta như vậy, chúng ta thủy chung là trưởng bối cùng người thân của ngươi, ngươi không thể...

Con ngươi của Thần Dạ bỗng nhiên lạnh lại, quát lên:

- Thần cô nương, cảnh giới Địa Huyền trở xuống ta có thể để co bọn họ không có chút lực phản kháng nào, nhưng mấy người này tất phải để cho bọn họ bị thương nặng mới được.

- Cái này xem ta!

Cổ tay của Niệm Thần nhẹ động, giữa không trung, tử mang trường kiếm lướt xuống như diện.

- Thần cô nương, cái này không thể được...

Thần Dạ không khỏi cười khổ một tiếng, ý tứ câu nói mới vừa rồi kia của hắn cũng không phải là muốn Niệm Thần tới liều mạng.

Niệm Thần cười khẽ:

- Đừng lo lắng, ta lại không sử dụng lực lượng cường đại nhất của bản mệnh thần kiếm, không có gì đáng ngại. Mở ra một lỗ hổng để cho nó đi vào.

- Ngươi không có gạt ta?

- Lừa ngươi là chó con, được không?

- Tốt!

Thần Dạ mở miệng cười một tiếng, trong con mắt nghiêm nghị để cho tử mang trường kiếm đi vào trong bao phủ của Cổ Đế điện.

- Ông!

Tử mang trường kiếm đột nhiên giống như là lưu tinh, ngay cả Thần Dạ đều chỉ có thể nhận thấy được có tử sắc ảnh tử thật nhanh từ bên cạnh đám người Hoàng Thiên Lôi lướt qua.

Chỉ một sát na, bao gồm Hoàng Liên Lôi ở bên trong, tất cả cao thủ Địa Huyền đều là ở trên ngực vẽ ra một vết máu dài lớn!

Uy lực của bản mệnh thần kiếm này.... Thần Dạ, Tôn Vĩ cùng Hoàng Vũ và Tần Tân Nguyệt ở nơi xa đều là động dung không dứt, đây vẫn chỉ là Niệm Thần tùy ý mà làm, nếu như toàn lực thi triển mà nói? Khó trách có thể làm cho Tôn Đào sợ hãi như vậy!

Đám người Hoàng Thiên Lôi vừa bị thương liền là cảm ứng được thực lực của bọn họ liền không cách nào ngăn cản được hấp lực cường đại từ trong thiếp tháp truyền đến, sau một hồi, đầu tiên là huynh đệ Hoàng Trung Hành cùng Hoàng Trung Thừa, sau đó là Hoàng Trung Lăng, tiếp đến là Hoàng Thiên Lôi cùng Hoàng Thiên Đình, từng người bị thiết tháp hấp thu vào.

Trong Thiên Địa Hồng Hoang tháp, vô số khí tức lăng lệ giao nhau tung hoành, tựa như vạn kiếm đang phá không, Thần Dạ cho dù là không có sử dụng Thiên Địa Hồng Hoang tháp lập tức đi luyện hóa bọn họ, nhưng những khí tức lăng lệ này không có lúc nào là không phải ứng phó, đủ để cho bọn họ sống không bằng chết!

- Tần Tân Nguyệt, Hoàng Vũ, hai cái tiện nhân các ngươi, ngày sau hồn quy địa phủ, xem các ngươi giao phó với đại cả của chúng ta như thế nào!

Nghe thanh âm của Hoàng Thiên Lôi truyền ra, hai mắt của Tần Tân Nguyệt lạnh lại, thản nhiên nói:

- Hoàng Thiên Lôi, Hoàng Thiên Đình, ngoài ý muốn năm đó, ngươi thật cho rằng là ngoài ý muốn, ngươi dám thề đó thật sự là ngoài ý muốn?

Trong Thiên Địa Hồng Hoang tháp liền yên tĩnh trở lại, có lẽ sau đó sẽ có thanh âm thê lương liên tục không ngừng cho đến tử vong sắp tới, nhưng những thứ này cũng sẽ không có người nghe thấy được.

- Công tử, cô nương, cám ơn các ngươi!

Tần Tân Nguyệt đứng lên, xa xa bái một cái!

Thần Dạ cùng Niệm Thần cuống quít tránh ra, đồng thanh nói:

- Ngài làm cái gì vậy, ngài là cố tính để cho chúng ta bất an sao?

Hai người nhưng là biết ý tứ của Tần Tân Nguyệt, gia gia cùng phụ thân của Hoàng Vũ... Bất kể như thế nào bọn họ cũng là phụ tử cùng huynh đệ của Hoàng Thiên Lôi, Hoàng Thiên Đình.

Tần Tân Nguyệt mặc dù có lòng cũng có lực, nhưng nàng không thể ra tay, gia gia cùng phụ thân của Hoàng Vũ ở trước lúc lâm chung nhất định đều là có giao phó cho nàng, cho nên cho dù nàng có thể động thủ cũng không muốn động thủ.

Trong lòng Thần Dạ cùng Niệm Thần cảm thán, nữ tử này thật sự quá mệt mỏi rồi.

- Tốt lắm bá mẫu, chúng ta đều biết ý của ngài rồi, liền nhanh đứng dậy đi, nếu không ta cùng Thần cô nương liền chạy mất.

Thần Dạ lại nói.

- Cái gì mà chạy mất, nói khó nghe như vậy!

Niệm Thần cáu giận một tiếng.

Liền là một câu nói bình thường này lại là để cho Thần Dạ chợt sững sờ ở tại chỗ, những lời này sao lại nghe quen thuộc như thế?

Niệm Thần lập tức hồi thần lại, chặn lại nói:

- Thần Dạ, thương thế của ngươi ra sao, mau chữa thương một chút đi, đừng lưu lại cái di chứng gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.