Đế Quân

Chương 866: Vô thượng kiếm thể



Tiết Khải đã nhận ra vẻ cười lạnh ở trong mắt của Thần Dạ, trong lòng không khỏi lướt qua một tia bất an, mà liền chỉ ở trong chốc lát sau, tia bất an này rốt cuộc biến thành thực tế.

Theo thanh bào thanh niên hướng hắn nhẹ nhàng đưa tay giữ ở trong không trung, Tiết Khải rõ ràng cảm ứng được Linh Tâm Tủy vốn là hắn không cách nào chế trụ ở một sát na này hóa thành bích lục quang mang bắn ra, sau đó quanh quẩn giữa không trung.

- Linh Tâm Tủy, Linh Tâm Tủy của bổn tọa, trở về!

Thần Dạ cười giễu cợt một tiếng, vẫy vẫy tay, Linh Tâm Tủy đảo hướng mà lướt về, chợt lướt hướng đám người Mộc Phong ở lại, bị mẫu thân của Mộc Phong thu lấy.

- Tiểu tử, bổn tọa muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!

Từ mừng rỡ đến bi thương, Tiết Khải giống như là điên cuồng rồi, bàn tay nắm chặt, trường kiếm xuất hiện, huyền khí trong cơ thể dữ dội tuôn ra, linh khí trong cả thiên địa đều là theo đó mà động.

Thời điểm đợi một kiếm kia đâm ra, không khí phảng phất cũng là vào lúc này bị xé rách, linh khí đầy trời trào dâng, chỉ thấy một đạo kiếm quang lăng lệ ước chừng mười trượng đột nhiên lướt đi, nhanh như tia chớp hung mãnh đâm tới Thần Dạ.

Thế công hung hãn như vậy đã để cho người ta biết, đối với Thần Dạ, mối hận trong lòng Tiết Khải chỉ sợ đã đến trình độ tột đỉnh, thực lực cảnh giới Địa Huyền tam trọng đã ở khắc này được đề thăng tới đỉnh phong.

- Oanh oanh!

Liền ở thời điểm Tiết Khải muốn đem Thần Dạ bầm thây vạn đoạn, ở bên trong sơn phong của chỗ sâu Thiên Kiếm môn đột nhiên truyền ra một trận thanh âm oanh minh kinh người, một lát sau, một trận thanh âm đất rung núi chuyển ùng ùng truyền qua.

- Thiên Kiếm xuất thế, Thiên Kiếm xuất thế...

Ánh mắt của mọi người đều là theo chỗ động tĩnh truyền đến mà nhìn lại, chỉ thấy nơi xa, một tòa sơn phong giống như kiếm vào giờ khắc này phảng phất giống như là bị ngạnh sinh sinh chém thành hai nửa, cả ngoạn núi từ đó lộ ra một cái khe hở không rloof, kiếm ý từ trong đó từ từ lan truyền ra.

- Tôn huynh, làm như vậy được không?

Nhìn Tôn Vĩ cùng Hoàng Vũ nhanh chóng đuổi đến, trong lòng Thần Dạ nhất thời có chút bất an.

Bản mệnh thần kiếm không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ là không thể sử dụng, mà tu vi của Niệm Thần còn không cách nào tiếp nhận được cắn trả sau khi thi triển bản mệnh thần kiếm.

Nếu như không phải là Tôn Vĩ nói chắc như đinh đóng cột, Thần Dạ căn bản là không thể nào để cho Niệm Thần chống lại Lý Thừa Huân kia.

- Đối với Thần cô nương mà nói, đây là tế ngộ lớn nhất của nàng, cho nên vô luận như thế nào cũng phải để cho nàng thử một lần.

Nhìn hôi manghieenj lên ở trong khe hở cự đại kia, Tôn Vĩ trầm giọng nói:

- Thế nhân đều biết Tam Thiên Thanh Huyễn lưu chiêu thu đệ tử nghiêm khác, lại không biết nếu muốn trở thành đệ tử Kiếm tông lại càng thêm nghiêm khắc.

- Đầu tiên là phải ở bên trong Kiếm trủng của Kiếm tông đạt được một thanh thần kiếm do lịch đại đời trước của Kiếm tông sau đại nạn mà qua đời lưu lại, sau đó từ trong thần kiếm lĩnh ngộ ra bản mệnh thần kiếm, như thế mới có thể trở thành đệ tử của Kiêm tông, nếu không mà nói, người có ưu tú đi nữa cũng chỉ có thể trở thành đệ tử ký danh của Kiếm tông mà không cách nào tu luyện tới tâm pháp cao sâu nhất của Kiếm tông.

Tôn Vĩ nói:

- Thần cô nương là đệ tử ưu tú nhất mà mấy trăm năm nay Kiếm tông mới gặp được, nàng cũng thành công có được bản mệnh thần kiếm từ một vị tông chủ Kiếm tông truyền thừa lại, nói cách khác, Thần cô nương là Kiếm tông chi chủ của đời sau không thể nghi ngờ.

- Nhưng mà ưu tú của Thần cô nương cũng không phải là chỉ nàng đạt được bản mệnh thần kiếm tôn quý nhất của Kiếm tông, trở thành người đứng đầu đời sau, mà nàng là một người có cơ hội tiến hóa đến vô thượng kiếm thể nhất trong Kiếm tông chúng ta.

- Vô thượng kiếm thể!

Thần Dạ chau mày, hắn chưa nghe nói qua nhưng cũng có thể tưởng tượng được cái gọi là vô thượng kiếm thể sẽ trân quý cùng cường đại như thế nào, nhưng mà cũng có thể hiểu được nếu muốn đạt tới cũng không phải là có cơ hội liền có thể.

Tôn Vĩ giải thích:

- Kiếm tông lấy kiếm làm khí, từng cái đệ tử cả cuộc đời ỷ vào kiếm, lúc ngươi từng thấy qua Thần cô nương toàn lực thi triển bản mệnh thần kiếm, vạn kiếm triều bái.

- Nhưng ở lúc đó Thần cô nương là lấy kiếm hóa kiếm, tuy kèm theo tu vi tinh tiến có thể làm được độc bộ thiên hạ, uy lực vô cùng, nhưng thủy chung là kém một bậc, chỉ có đạt tới vô thượng kiếm thể, lấy người hóa kiếm, đây mới là kiếm đạo chí cao.

- Lấy kiếm hóa kiếm nhiều nhất chỉ là kiếm đạo hoàng giả, mà lấy người hóa kiếm mới là kiếm trung đế quân, binh trung đế quân.

Tôn Vĩ trầm trầm nói, trong con mắt càng không che giấu khát vọng cùng hướng tới.

- Kiếm trung đế quân, binh trung đế quân!

Thần Dạ nhẹ giọng lẩm bẩm, chỉ là xưng hô thế này liền đã để cho người ta vì thế mà cúng bái rồi.

Lão chủ nhân của Thiên Đao cùng Cổ Đế điện chính là Cổ Đế, Phong Ma là người thừa kế của Thanh Đế, Huyền Đế, Bạch Đế... Cùng với Tà Đế đứng đầu Tà Đế điện lấy một địch bốn, từ xưa đến nay không biết có bao nhiêu người có thể được xưng là một chữ "Đế", nhưng năm người này là từ cổ chí kim là năm vị đại năng tồn tại gần nhất.

Ngay cả tu vi như Quỷ chân nhân đều không thể coi là một chữ "Đế", có thể nghĩ được phàm là người có liên quan đến chữ "Đế", đó đều là đại danh từ của cường đại.

Hôm nay Niệm Thần có một cái kỳ ngộ như vậy, tất nhiên hỏi nàng như thế nào mà không cao hứng, nhưng trên thực tế sẽ dễ dàng như vậy sao?

- Tôn huynh, ở trong lịch sử của Kiếm tong ngươi đã có người nào đạt tới trình độ vô thượng kiếm thể chưa?

Sau khi im lặng, Thần Dạ hỏi, hắn không muốn hỏi nhưng mà phải hỏi, Niệm Thần nếu xảy ra chuyện gì đều là tội của Thần Dạ hắn.

Lần này con ngươi Tôn Vĩ co rụt lại, nghĩ cũng không nghĩ liền là lắc đầu, trên loại đại sự này ngay cả là hắn cùng với Thần Dạ, Niệm Thần đều có quan hệ rất tốt cũng không thể có nửa điểm lừa gạt.

Ánh mắt của Thần Dạ không khỏi cũng theo đó mà trở nên lăng lệ, Kiếm tông lớn như thế, nhiều năm qua đứng vững ở Bắc vực không ngã, trong đó không biết đã xuất hiện qua bao nhiêu người ưu tú, nhưng cũng chưa từng có người đạt tới trình độ vô thượng kiếm thể, Niệm Thần mặc dù cũng cực kỳ ưu tú...

Tôn Vĩ nhẹ thở ra một hơi, vỗ vỗ bả vai của Thần Dạ nói:

- Thần công tử, không phải là ta nhất định phải làm như vậy, thân phận của Thần cô nương đã quyết định chỉ cần nàng gặp được cơ hội như vậy, vô luận là con đường phía trước nguy hiểm như thế nào cũng không thể buông tha cho, ít nhất cần phải thử một lần.

Nghe vậy tâm thần của Thần Dạ ngược lại là không còn ác liệt như vậy, những lời này của Tôn Vĩ nói không sai, chiếm được nhiều, như vậy cần phải giao ra rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.