Đế Quân

Chương 961: Địa tinh chi tâm (1)



Nếu thật là như thế không khỏi quá mức nghịch thiên!

Ngay khi hai người họ biến mất trong động khẩu, địa phương bị thiêu đốt hòa tan không còn ngọn lửa thiêu cháy lại phục hồi với tốc độ nhanh đến kinh người.

Nếu lúc này có người đi ngang qua sẽ không thể phát hiện nơi này từng có biến hóa kỳ lạ xuất hiện qua…

Tận sâu trong lòng đất ảm đạm không ánh sáng, đưa tay không thấy được năm ngón.

Đây là lòng đất chưa từng được khai khẩn qua, bùn đất tảng đá dày đặc, nếu không cũng không thể chống đỡ nổi tòa cung điện bên trên.

Nhưng khi Thần Dạ cùng Trạc Ly tiến vào trong động khẩu, rõ ràng cảm ứng được bản thân họ không phải đang ở trong lòng đất ngột ngạt, mà là đang ở trong không gian hư vô.

Chung quanh không có bùn đất hay hòn đá xen lẫn vào, nếu không muốn tiến xuống dưới nhất định phải liên tục phá vỡ, ở nơi này chỉ là một phiến không gian hư vô không điểm cuối, vô cùng vô tận, sinh cơ bừng bừng.

Thiên nhiên thật sự thần kỳ!

Thần Dạ không khỏi cảm thán một câu, khó trách Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu xây dựng sơn môn ở nơi này.

Tuy rằng sinh cơ nơi này không thể hoàn toàn thẩm thấu lên mặt đất làm người bên trên có thể cảm ứng được, nhưng ngày tháng lâu dài đều khởi động không ngừng, nếu một người ở nơi này lâu năm, người thường sẽ duyên niên ích thọ, là võ giả trong lúc tu luyện sẽ có tốc độ nhanh hơn ở những địa phương khác.

Đủ loại chỗ tốt không cần nói cũng biết.

Nhưng lúc này đối với Thần Dạ cùng Trạc Ly mà nói, không phải là điều may mắn, mà là một nguy cơ thật lớn.

Có câu nói già néo đứt dây, đây là tự nhiên pháp tắc, dù là người hay sự vật cũng không thể thay đổi quy luật này, ở nơi này cũng là như thế.

Sinh cơ nồng đậm vô cùng vô tận, thậm chí đã ngưng kết thành thể lỏng, phiêu phù bên trong không gian hư vô nơi đây.

Dù đây chính là thứ bổ ích cho sinh linh, nhưng nếu quá nhiều sẽ biến thành nguy hiểm trí mạng.

Sinh cơ bao quanh, khi thân thể hấp thu đến số lượng nhất định sẽ giống như một bình nước đựng đầy nước, nếu còn tiếp tục rót nước vào chỉ còn lại hai loại kết quả.

Một là bị đổ tràn đầy, hoặc là bị trướng nổ tung.

Ở trong này cho dù Thần Dạ cùng Trạc Ly đều có được thủ đoạn khiến người khiếp sợ, nhưng chỉ mới qua vài phút thời gian một người một yêu thú đã cảm giác được thân thể của mình bị nhồi, nếu còn tiếp tục mặc kệ thân thể họ mạnh mẽ bao nhiêu cũng sẽ bị nổ tung.

- Công tử, chúng ta rời khỏi nơi này trước rồi hãy nghĩ biện pháp.

Trạc Ly luôn suy đoán sẽ gặp tình huống thế nào, nhưng không đoán được lại khủng bố như thế, trên thực tế hắn chưa từng gặp qua lực lượng bổn nguyên đại địa, nếu hắn từng gặp qua, sẽ biết không thể hành động lỗ mãng như vậy.

- Chúng ta không thể rời đi, ít nhất là trong hiện tại.

Thần Dạ cười khổ, tâm thần vừa động, Cổ Đế Điện bay ra, tử sắc quang mang bao phủ đem hai người thủ hộ bên trong, có Cổ Đế Điện ngăn trở tạm thời vẫn an toàn.

Trạc Ly thở ra một hơi, nhịn không được cười khổ một tiếng, hắn cũng chưa từng dự liệu đến có một ngày sẽ bởi vì sinh cơ quá nồng hậu mà bị uy hiếp đến tính mạng.

- Bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?

Sau một lát sắc mặt Trạc Ly ngưng trọng, hiện tại họ đang ở trong một không gian như đã bị ngăn cách, một thế giới khác, mà thế giới nguyên lai của họ hiện tại đã không thể cảm ứng.

Trạc Ly cũng biết dù hắn toàn lực ứng phó, hóa thành chân thân bộc phát ra lực lượng cường đại nhất cũng không cách nào phá vỡ thế giới dưới lòng đất để thoát khỏi nơi này.

Thần Dạ trầm tư nói:

- Hiện tại chúng ta chỉ có thể đi một bước tính một bước, chỗ thần kỳ như vậy tự nhiên do thiên địa diễn biến mà thành, nhưng vô luận là thứ gì đều phải có dấu vết để tìm ra, nếu chúng ta có thể ở trong thời gian hạn định tìm được ngọn nguồn, chẳng những sẽ có cơ hội rời đi nơi này, nói không chừng chuyến đi này cũng không uổng công.

Sinh cơ quá mức dày đặc, còn ngưng kết thành thể lỏng, cho dù Cổ Đế Điện có thể ngăn cách chung quanh tạo cho họ không gian an toàn, nhưng vẫn bị thời gian hạn chế, thật sự không phải vĩnh viễn.

- Công tử, để ta đến thử xem.

Trạc Ly là yêu thú, so sánh với nhân loại những sinh linh khác đối với biến hóa trong thiên địa linh mẫn hơn rất nhiều, một vài thần thông đặc thù cũng không phải nhân loại có thể so sánh được.

Thần Dạ gật gật đầu, Trạc Ly nhắm mắt, từ trong mi tâm bắn ra một đạo quang thúc màu xám bạc, bay vút ra ngoài nhanh như chớp.

Quang thúc xuyên qua tử sắc hào quang của Cổ Đế Điện, đột nhiên nổ tung, nhất thời hóa thành vô số điểm sáng màu xám bạc tán lạc khắp phiến không gian nơi này.

Nương theo những điểm sáng bao phủ khắp không gian, từng đợt ba động truyền đến, lúc này chẳng những là Trạc Ly, ngay cả Thần Dạ đều cảm thụ được mỗi tia ba động đều có chỗ khác nhau thật nhỏ, nhưng nói chung khác biệt không đáng kể.

Thần Dạ cùng Trạc Ly đều cau mày, đây không phải kết quả mà họ muốn có.

Một lần không có kết quả, điểm sáng hội tụ trở lại, ngưng thành quang thúc tiếp tục bắn về một hướng khác, theo sau lại nổ tung tán lạc lần nữa.

Hơn nửa canh giờ trôi qua, những điểm sáng màu xám bạc đã lục soát khắp phạm vi mấy ngàn dặm nhưng vẫn chưa phát hiện được điều gì khác thường.

- Trạc Ly tiền bối, nghỉ ngơi một chút đi.

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Trạc Ly, Thần Dạ lập tức ngăn cản hắn.

- Không sao.

Trạc Ly miễn cưỡng cười nói:

- Công tử, nếu ta đoán không sai nơi này nhất định cất giấu đồ vật cực kỳ bất phàm, nếu có thể tìm được hơn nữa lấy được, chẳng những có thể cứu mạng của chúng ta đồng thời muốn đạt tới đỉnh phong võ đạo cũng trở nên đơn giản hơn rất nhiều, cho nên ta có thể kiên trì.

Thần Dạ lắc đầu, nói:

- Điều này ta cũng biết, nhưng chúng ta không biết không gian này rốt cục lớn bao nhiêu, tiền bối tuy nói có thể kiên trì, nhưng vẫn không đoán chắc được khi nào đến cực hạn, nếu đến lúc đó còn tìm không thấy, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm càng lớn hơn nữa.

- Trạc Ly tiền bối, ngươi điều dưỡng một chút, chờ sau khi khôi phục ta sẽ nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này.

- Công tử…

- Nghe ta đi!

Thần Dạ khoát tay, ánh mắt như điện, tuy không thể nhìn thấy quá xa nhưng giờ phút này đã có ngân mang khởi động, phảng phất ẩn chứa lôi đình.

Trạc Ly há miệng thở dốc, cuối cùng không nói lời nào ngồi xếp bằng, nhắm mắt điều dưỡng, nếu nhìn kỹ lại khi hắn vừa nhắm mắt, trong mắt hiện lên một mảnh dao động.

Nhìn thấy Trạc Ly dùng đan dược điều dưỡng, Thần Dạ lắc mình bay ra ngoài, đứng thẳng người nhìn ra xa.

Huyền khí bàng bạc lan tràn, đem bốn đạo năng lượng bất đồng bốc hơi đến mức tận cùng, hình thành bích chướng bảo hộ quanh người hắn, bàn tay hắn bắn ra, Quỷ Thi bay ra ngoài.

Quanh thân Quỷ Thi hiện lên hắc mang, ngân quang lực lượng lôi đình đã bị hắn luyện hóa.

Quỷ Thi hiện tại đạt cảnh giới hoàng huyền, vừa xuất hiện không gian chấn động, từ trước ngực quang thúc ẩn chứa luân hồi ba động trôi nổi xuất hiện vô cùng quỷ mị.

Ánh mắt Thần Dạ đột nhiên co rụt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.