Đế Quân

Chương 983: Tha hương ngộ cố tri



Sau khi đại bộ phận cao thủ chậm rãi đi xa, trên đỉnh Thiên Táng sơn mạch, ngay giữa không trung hành cung đột nhiên tản ra tử mang, hào quang tiêu tán, một đạo thân ảnh chậm rãi xuất hiện.

Ánh mắt nhìn quanh, thân ảnh kia cười nhẹ:

- Xem ra sự kiên nhẫn của bọn hắn không đáng sợ như ta nghĩ, nguyên tưởng rằng còn phải mấy ngày thời gian…Vô luận là Lăng Tiêu Điện, hay là Tuyệt Minh Tông, nói vậy sẽ không lưu người trọng yếu ở lại nơi căn cơ của bọn hắn để tránh bị người đánh lén, nếu là như vậy hành cung nơi đây cũng không cần tiếp tục tồn tại.

- Ông ông!

- Thiên Đao, phong bế chu vi chung quanh cho ta!

Tiếng cười hạ xuống, không gian nhất thời run rẩy, một đạo năng lượng từ không trung bắn xuống, năng lượng cuồng bạo như hóa thành liệt hỏa, vô luận là không gian hay là mặt đất trong khoảnh khắc hóa thành hư vô.

- Người nào, lăn ra đây!

Thanh âm giận dữ tạc lên như sấm sét, hơn mười thân ảnh nhanh chóng bắn ra, năng lượng hướng không trung hung ác bắn tới.

- A, Tiêu Lang Anh quả nhiên không ngu ngốc, còn biết bố trí mai phục, đây gọi là dẫn rắn ra khỏi hang sao?

Hơn mười người tu vi bất phàm, người yếu nhất cũng có cảnh giới địa huyền, mấy người cầm đầu đều là cảnh giới hoàng huyền, đội hình này nếu là ngày trước chỉ sợ cũng không kém chỉnh thể thực lực của Lăng Tiêu Điện bao nhiêu.

Nhưng ở nơi này thành người mai phục.

- Rốt cục là ai? Bọn chuột nhắt giấu đầu lộ đuôi, còn chưa cút đi ra nhận lấy cái chết!

Người cầm đầu là mấy cao thủ hoàng huyền, bên trong có một đôi nam nữ trẻ tuổi, nam tử hơn ba mươi, cực kỳ anh tuấn, khí vũ hiên ngang, có chút bất phàm.

Nữ tử bên cạnh hắn dung nhan xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành, y phục màu đen, như tiên tử hạ phàm.

Một nam một nữ cực kỳ xứng đôi, như một đôi bích nhân, làm cho người ta cảm thấy giật mình là hai người đều đạt tới cảnh giới hoàng huyền. Xem ra Tiêu Lang Anh phải tiêu phí thật lớn tài lực bồi dưỡng bọn họ, Thần Dạ cũng không nghĩ tới hai người có thể tu luyện tới cấp bậc này, nhất là nam tử kia.

Mà Tà Đế Điện đích xác đáng sợ, nghịch thiên mà đi, có thể gia tăng thực lực người của mình.

Đương nhiên Thần Dạ rất rõ ràng, tình trạng này hẳn là cực hạn của Tà Đế Điện, nói cách khác nếu tùy tiện tăng trưởng tu vi, toàn bộ thế giới liên hợp lại cũng không phải là đối thủ của Tà Đế Điện.

- Tiêu Vô Yểm, Huyền Y, đang tìm các ngươi đâu, ha ha, tha hương gặp cố nhân, các ngươi có cảm thấy cảm động hay không đây?

Trong tiếng cười, Thần Dạ rơi thẳng xuống, đứng đối diện đôi nam nữ kia.

- Thần Dạ, quả thật là ngươi!

Vừa nhìn thấy Thần Dạ, lửa giận trong lòng Tiêu Vô Yểm dựng lên ngập trời, năm đó chính là người này phá hủy mưu kế của Tiêu gia, còn phá hủy toàn bộ tự tin của hắn, làm thanh danh của Lăng Tiêu Điện đầy tiếng xấu trong Đông Vực.

Những năm gần đây thời thời khắc khắc hắn đều bị cỗ khuất nhục bao phủ trong lòng, khiến nhiều năm qua Tiêu Vô Yểm sống không bằng chết!

Cũng may Lăng Tiêu Điện đáp lên Tà Đế Điện, trong khoảng thời gian ngắn giúp tu vi của hắn đạt tới cảnh giới hoàng huyền, chuyện kế tiếp hắn muốn làm chính là đích thân giết chết Thần Dạ.

Không nghĩ tới ông trời chiếu cố hắn như thế, để cho người này rành rành xuất hiện trước mặt mình.

- Tiêu Vô Yểm…

Nhìn vẻ dữ tợn của hắn, Thần Dạ cười nói:

- Cố nhân gặp lại, dù ngươi không kích động cũng không cần như vậy đi?

- Ta giết ngươi!

Tiêu Vô Yểm bay vọt lên, muốn nhắm về phía Thần Dạ, Huyền Y vội vàng kéo hắn trở lại, thấp giọng nói:

- Đừng xúc động, nếu hắn dám đến một mình, như vậy thực lực của hắn ngươi tuyệt đối không đủ khả năng đối phó.

Hai buổi tối đã chết gần trăm người, có cả cao thủ hoàng huyền, vào hôm nay cả Tiêu Lang Anh cùng Tuyệt Mệnh bà bà tự mình ra tay, nhưng lại bị Thần Dạ vô thanh vô tức xuất hiện ở nơi này…

- Tiêu Vô Yểm, ngươi quả nhiên không nên thân, còn không bình tĩnh bằng một nữ nhân, nhưng ngươi cũng không giống như một nam nhân, năm đó bị ta vũ nhục như vậy hôm nay đã có tu vi hoàng huyền, nhưng khi nhìn thấy ta vẫn chỉ biết xúc động, thật không đáng làm nam nhân!

Thần Dạ tà tà cười:

- Huyền Y cô nương, loại nam nhân hèn nhát này không cần đi theo làm gì, đi theo ta, cam đoan ngày sau ngươi càng phong cảnh!

- Càn rỡ!

Tiêu Vô Yểm quát chói tai.

Thần Dạ khoát tay cười nói:

- Đừng gào khóc như quỷ kêu, nếu có dũng khí tới giết ta đi!

- Ngươi…

- Đừng xúc động!

Huyền Y giữ chặt cánh tay Tiêu Vô Yểm, chăm chú nhìn Thần Dạ một lát, đột nhiên cười nói:

- Đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, kỳ thật ngược lại cũng như vậy, mỹ nhân cũng sùng bái anh hùng. Thần Dạ, nếu ngươi muốn lấy ta, chỉ nói vài câu còn chưa đủ.

- Nga, vậy ngươi nghĩ muốn ta làm như thế nào, giết sạch mọi người ở đây?

Thần Dạ cười híp mắt nói.

- Nếu như ngươi có thể làm được, ta tự nhiên sẽ không để ý, chẳng qua ngươi có nhớ hay không, dù ngươi giết hết người nơi này, làm sao lại chạy trốn, hơn nữa còn mang theo ta cùng nhau chạy trốn?

Huyền Y ôn nhu cười nói:

- Anh hùng tuy làm cho người ta sùng bái, nhưng không có mạng cũng vô dụng, đúng không?

Nghe vậy Thần Dạ thoáng im lặng, chợt gật mạnh đầu, nhận chân nói:

- Ngươi nói rất đúng, giết người mà chạy không thoát cũng không được, ân, ngươi để ta ngẫm lại…

Ngay lúc Thần Dạ trầm tư, ánh mắt Huyền Y lóe lên, còn đang cười lạnh, đột nhiên nụ cười của nàng đọng lại, bởi vì Thần Dạ đã đột nhiên biến mất không còn nhìn thấy.

Khoảnh khắc sau, từng tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng, sau đó ngũ thải quang hoa bao phủ, hồn phách những người bị giết chết cùng máu tươi đều bị hút đi.

- Thần Dạ, ngươi…

- Hắc hắc, kỳ thật không có gì đáng suy nghĩ, giết người, chỉ lưu lại Tiêu Vô Yểm, nói vậy ở trong mắt Tiêu Lang Anh đứa cháu này rất quý giá đi? Nói cách khác, hắn cũng sẽ không cần đem một tên phế vật nhỏ bé cứng rắn đẩy lên cảnh giới hoàng huyền, có phải hay không?

Trong tiếng cười quỷ dị, chỉ tích tắc lại vang lên thanh âm tiếng kêu thảm thiết không dứt, cho dù vài tên cao thủ hoàng huyền đồng thời ra tay cũng không ngăn cản được Thần Dạ thu hoạch lấy tính mạng của bọn hắn.

Chỉ hơn mười giây thời gian, hơn mười cao thủ đều hóa thành thây khô đáng sợ trong tầm mắt Tiêu Vô Yểm cùng Huyền Y đang nhìn chằm chằm.

Giữa không trung, Thiên Địa Hồng Hoang Tháp chớp lóe quang mang, hào quang sáng ngời, Thần Dạ hiện thân nhìn đối diện nhe răng cười nói:

- Tiêu Vô Yểm, kế tiếp chính là ngươi, đã chuẩn bị xong chưa?

- Cùng tiến lên, giết hắn!

Trong tiếng quát run rẩy, bước chân Tiêu Vô Yểm đã không nhịn được thối lui về phía sau.

Dù đạt tới tu vi hoàng huyền, Tiêu Vô Yểm cũng từng tin tưởng mình phải giết được Thần Dạ, nhưng bây giờ hắn hiểu được, dù tu vi đã tăng lên, nhưng hắn vẫn không phải là đối thủ của Thần Dạ.

- Vô Yểm, đừng lui!

Huyền Y không muốn Tiêu Vô Yểm một mình đối mặt Thần Dạ, nhưng cũng không muốn hắn lui về phía sau, ở chung vài năm Huyền Y hiểu được phải khống chế tâm ma mới có thể chống lại Thần Dạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.