Đế Quốc Bóng Tối

Chương 23



Mấy chiếc ôtô phóng vun vút qua, doạ cho Shinichi tứa đầm đìa mồ hôi lạnh, may mà Eva đã vượt được qua làn đường, chạy thẳng đến cao ốc hướng nóc có khả năng là vị trí ngắm bắn nhất.

Đó là một toà nhà thương mại, hai tầng đầu là bán hàng tổng hợp, từ tầng ba trở lên là cơ quan hành chính.

Shinichi vất vả lắm mới đuổi kịp, gắt gao từ đằng sau ôm chầm lấy cô, “Eva —— ở đây có nhiều người như thế này! Làm sao em biết ai mới là hung thủ!”

“Bỏ ra! Bỏ ra!

Nam nữ trong cửa hàng đều chĩa ánh nhìn tò mò về phía bọn cậu, đến tận khi nhìn khẩu súng lục vung vẩy trong tay Eva, lúc ấy mới sợ quá mà dạt né mất.

Sức lực vùng vẫy của Eva hiện giờ quá là mạnh, thậm chí cùi chỏ còn thúc một cú trúng ngực Shinichi, bức cậu chệnh choạng phải thụt lùi ra sau, không cẩn thận lại va phải người phía sau cậu.

Rầm một tiếng, túi thể thao đeo nghiêng trên người đối phương bị rơi xuống đất.

“Xin lỗi! Xin lỗi!” Shinichi khẩn thiết xin lỗi người nọ, vừa toan xoay người đuổi theo Eva thì nhoáng một chốc, bỗng dưng cậu vỡ vạc ra gì đó, quay lại nhìn theo dáng lưng người đeo túi thể thao, vừa rồi âm thanh bao túi rơi trên mặt đất dứt khoát không phải là âm thanh dụng cụ thể thao, bản thân cậu đã từng cầm súng tham gia biết bao trận đấu lớn nhỏ, cũng đã có lúc không cẩn thận làm rơi túi…

Tạng người đối phương cao mảnh, nhịp chân tản mác ra một sự ẩn dật vô pháp diễn tả bằng lời, và cả vành mũ thể thao hơi kéo sụp thấp cứ như thể một ám dụ nào đó.

Shinichi bèn ngoái lại gọi một tiếng Eva, đoạn chạy về phía người nọ.

Cậu bắt kịp, níu lấy túi thể thao của hắn, “Thưa anh, xin lỗi, có thể cho tôi xem trong túi anh có gì được không?”

Đối phương xoay người lại, nâng tầm mắt, rốt cuộc Shinichi đã có thể thấy rõ được mặt hắn, khuôn mặt hé ra ấy là một khuôn mặt bình thường tới cực điểm, bọng thịt dưới cằm thoạt mang vài phần vẻ cởi mở của dân Latin, khoé mắt hơi cụp xuống lại như chứng tỏ hắn chắc là người dễ thoả hiệp. Nhưng mà, vẫn có gì đó không được thích hợp cho lắm.

“Giữa đường giữa chợ cậu bị một người xa lạ ngăn lại đòi kiểm tra túi xách, cậu sẽ có phản ứng như nào?” Trong tia mắt đối phương loé lên sự châm biếm, gỡ bàn tay đang túm chặt túi xách hắn ra, “Hoặc giả cậu có thể trình ra cho tôi xem giấy tờ chứng nhận cảnh sát gì đó?”

“Thưa anh, tôi rất xin lỗi, nhưng tôi thật sự…” Shinichi nhăn nhíu đầu lông mày, loại cảm giác này trờ đến càng lúc càng thêm cường liệt.

“Anh ấy bảo mày mở ra thì mày mau mở ra!” Không rõ tự khi nào Eva đã đi tới phía sau Shinichi, cô cầm súng nhắm ngay vào người đeo túi thể thao nọ.

“Ối… Lạy Chúa…” Đối phương lộ ra thần sắc kinh hãi, quýnh quáng giơ hai tay lên đầu, “Cô cậu muốn gì ở tôi thì cứ lấy đi… Đừng… Đừng bắn tôi…”

“Chúng tôi không muốn làm anh bị thương gì hết, chỉ là muốn biết trong túi anh đựng gì thôi.” Shinichi nuốt nước bọt, nghiêng mặt sang xoa dịu Eva, “Bình tĩnh lại, Eva, không thể bắn người không liên quan được.”

“Mở túi ra là biết ngày hắn liên quan hay là không liên quan.” Tròng mắt Eva ngút ngàn lửa giận, chốt súng lục đã mở rồi, ngón tay liền đặt ngay trên cò súng.

“Tôi mở… Tôi mở…” Người kia căng thẳng mà vụng về kéo khoá túi mình ra, thò tay vào, bất quá chỉ trong khoảnh khắc mà thôi, mắt Shinichi nhác thấy một ánh sáng trắng sáng loé, cậu không khỏi đảo mắt lại, sau lưng vọng đến tiếng kêu của Eva.

“Á ——” Khẩu súng lục rơi xuống trên mặt đất, Eva khuỵu người, trên tay cô một con dao cắm phập.

“Eva ——” Shinichi vồ tới giúp cô đè lại vết thương, “Em có ổn không…”

“Đuổi theo hắn!” Eva gí khẩu súng cho Shinichi, hét, “Anh đuổi theo hắn!”

“Em bị thương rồi! Chúng ta nên…”

“Em bảo anh đuổi theo hắn đi cơ mà! Nếu bây giờ không bắt được hắn chúng ta có khi sẽ mãi mãi không bao giờ còn gặp hắn lần thứ hai nữa!”

“Eva —— Em…”

Eva dùng tay trái còn có thể động được kéo lấy áo Shinichi, “Em sẽ không chết, nhưng mà ba em đã-chết-rồi! Anh có hiểu không!”

Bất giác, dường như Shinichi bắt gặp thứ gì đó trong ánh mắt Eva khiến cậu khó có thể cự tuyệt, cậu liền nhặt súng lên truy đuổi.

Ánh mắt người đi đường vút qua Shinichi, vệt nắng khúc xạ trên những phiến cửa kính bởi bóng chạy băng băng của cậu mà vụn vỡ, người đàn ông kia ngoảnh đầu lại thấy Shinichi đuổi sát đằng sau, chỉ khẽ cười một tiếng, tăng tốc.

Hai người chạy đến bãi đất của bến cảng Darling, dòng người cũng thưa thớt dần, Shinichi liền bắn một súng về hướng gót chân đối phương, thế nhưng viên đạn toé ra tia lửa đỏ trên đất chỉ nhám chút xẹt tới đế giày đối phương chứ không hơn, chẳng gây được trở ngại nào cho những bước chân trốn chạy của hắn.

Không tệ nhỉ, quán quân thế giới.

Ngươi có thể xưng vương trong cái thế giới sáng rỡ đó, có điều đã lọt vào phạm vi của ta, ngươi chưa chắc có thể như cá gặp nước được nữa rồi.

Shinichi cắn răng tiếp tục dồn đuổi, áo khoác thể thao phanh rộng của đối phương vì động tác trốn chạy mà tung bay trong gió, hệt như là cánh chim đang xải bay mải miết. Cậu đuổi theo hắn mãi đến đường George, đám đông lại dần dà đông đúc hơn, nói gì thì nói đây cũng là ngã tư sầm uất nhất của Sydney cơ mà.

Chót cùng, tên đó rẽ vào trước nhà ga trung tâm[1], số chỉ giờ đồng hồ chạy đang liên tục biến hoá, trong đám người đã chớm rục rịch, Shinichi thấy hắn tao nhã không khác gì loài báo nhảy qua cửa cống, sau đó có hai nhân viên bảo vệ tuýt còi coi hắn là hành khách trốn vé mà đuổi theo.

Shinichi cũng cố gắng nhảy qua cửa cống mà chạy qua đó.

Bọn họ đã chạy đuổi lên thềm đường ray, loa báo đã thông báo cho nhóm hành khách cửa tàu sắp đón rồi, xin chú ý an toàn.

Shinichi chỉ có thể trơ mắt nhìn tên kia nhảy xuống ray tàu, trong chớp nhoáng tàu hoả chuyển động liền lanh lẹ chạy tới thềm ray đối diện bên kia, trong một giây tàu sắp sửa đâm phải hắn, hắn đã leo được lên rồi.

Tàu hoả bắt đầu lao băng băng, trước mắt Shinichi từng tấm từng tấm cửa sổ thuỷ tinh lướt vùn vụt.

Mà cái tên đứng phía bên kia lại ngả mũ chào Shinichi.

Ngay tại trước khi khe hở 70cm giữa hai toa vút đến trước mắt Shinichi, cậu đã nâng súng bắn không vẩn chút do dự nào.

Tiếng súng vang lên bị sự ồn ã từ đoàn tàu nuốt chửng, cậu xác định viên đạn của cậu đã bắn xuyên qua kẽ hở hai toa xe ấy, bởi lẽ viên đạn không có bị đụng phải kim loại mà bật ngược trở lại, chỉ là cậu chưa biết cậu có bắn trúng mục tiêu kia hay không.

Đến khi đoàn xe rút cuốn đi dải đuôi cuối cùng của nó, Shinichi gắt gao cầm khẩu súng trong tay, thở dài thật dài, bên thềm ray đối diện, bóng dáng người kia lẽ tất nhiên đã không còn thấy nữa.

“Không bắn trúng ư…”

Bấy giờ, hai nhân viên bảo vệ chạy đến, hành xử nghiêm khắc với Shinichi còn đang đứng đờ dõi tầm mắt sang bên kia, cậu cũng giống Eva, đều do mang súng bất hợp pháp mà bị đẩy vào cảnh cục, đại sứ quán Nhật Bản phải phái người phụ trách chuyên môn tới đưa Shinichi ra.

Không rõ phải chăng bởi FBI hổ thẹn đã không bảo vệ tốt được ông Woolf mà đại sứ quán Hoa Kỳ đã ra mặt giải thích nguyên nhân vụ việc với lãnh đạo Úc, hơn thế còn chêm thêm lời thanh minh rằng hai nhân viên FBI đã mời Shinichi và Eva cùng tham gia trợ giúp đuổi bắt hung thủ. Sự tình dị thường này nhanh chóng được lắng xuống, có điều vầy cũng không đồng nghĩa nỗi bi thương của Eva cũng cứ thế trôi qua.

Lần kế tiếp Shinichi gặp lại Eva là trong bệnh viện, lúc đó, đã là rạng sáng của ngày hôm sau rồi.

“Anh xin lỗi… Eva…” Shinichi đứng bên giường, không biết phải mở lời như nào cả.

“Không… Người xin lỗi phải là em mới đúng…” Eva vươn tay, nắm hờ lấy ngón tay Shinichi, “Nó chỉ dùng để giành lấy chiến thắng quang vinh, không phải dùng để giết người. Bàn tay anh thật thanh sạch, sạch sẽ ngần vậy, mà suýt chút nữa em đã huỷ diệt nó.”

“Eva…” Shinichi khom mình xuống, sít sao ôm cô vào trong vòm ngực.

“Thật quá mỉa mai mà… Ba em vừa chết, Ska Lucerne vì không đủ chứng cứ mà được thả rồi… Sao lại có thể như vậy? Sao lại có thể như vậy… Lão ta mới đích thực là hung thủ giết người cơ mà…”

Shinichi không lên tiếng, im lìm cảm thụ nỗi đau đớn của Eva.

Song song khi đó, trong căn phòng một khách sạn nhỏ tại trung tâm thành phố, một nam giới vừa gọi điện thoại, vừa soi gương chậm rãi lột bỏ lớp da nhân tạo dính trên khoé mắt xuống.

“Hi, Medea, hôm nay chị có nhớ ta không?”

“Nhớ chứ, đương nhiên nhớ, ngày nào chị chả vắt óc suy tính dùng cách gì để độc chết cậu đó ~”

“Thảo nào người ta có câu phụ nữ càng đẹp thì càng độc địa.”

“Ares, chị coi đấy là một lời khen ngợi được không? Nhiệm vụ của cậu hoàn thành tốt lắm, hôm nay chị xem tin rồi, Ska Lucerne được vô tội phóng thích.”

“Ừ, nhiệm vụ hoàn thành, chỉ rầu là, ta trúng đạn.”

“Trúng đạn?” Giọng nói nguyên bản vẫn bồng bềnh diễn cảm chợt trỗi lên đôi ba phần lo lắng, “Cậu còn nói chuyện được, ít nhất cũng không bị đục trúng đầu nhỉ. Là tay hay là chân? Muốn chị tới đón ư?”

“Ta bị bắn trúng tim rồi, một viên 9mm đường kính.” Ares đùa nghịch với một viên đạn kim loại tinh xảo giữa những ngón tay, ve vuốt, tựa hồ cảm nhận được gì đó lan toả.

“Nếu cậu còn tiếp tục doạ chị sợ như vậy, lần sau chị cho cậu sùi bọt mép luôn. Đạn đường kính 9mm thì không xuyên thủng được áo chống đạn của cậu rồi. Có điều chị hiếu kỳ lắm nhá, viên đạn đó sao lại bắn trúng được cậu hử? Đối phương là mỹ nữ khiến cậu phải ngẩn ngơ à?”

Ares xoay người lại, ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, “Viên đạn ấy bắn chen qua toa xe lửa trúng ta.”

“Lúc xe lửa đang chạy sao?” Medea lấy làm tức cười.

“Dĩ nhiên.”

“Chà, chắc là trùng hợp.” Thanh âm Medea nghe đúng kiểu cười hả hê trên nỗi đau của người khác, “Chí ít cậu cũng không có bị bắn trúng thật.”

“Ai mà biết được chứ.” Ares quăng viên đạn lên, thế rồi nó lại rơi xuống lòng bàn tay chính mình.

Bật ra tiếng cười giễu, hơn nửa mái tóc rủ qua tai hắn, khuất lấp đi bên sườn mặt.

TV lại đang phát lại hình ảnh quán quân thế giới, động tác giơ súng, ngắm và bóp cò trong khoảng thời gian còn chưa đến một giây đã hoàn thành toàn bộ, gần như là hoàn hảo.

“Có lẽ anh đã đánh giá thấp em rồi, Kobayakawa Shinichi. Em quả là đáng mặt vô địch liên thanh lắm.”

Phòng bên cạnh không biết là ai, đang ngân nga khúc hát “Ân điển diệu kỳ”[2].

. / .

Chú thích:

1. Central Railway Station (cũng được biết đến như là Trạm cuối Sydney ) là nhà ga lớn nhất Sydney. Nó nằm ở cuối mạn Nam của Sydney (central business district-CBD) . Nó phục vụ hầu hết cho tất cả hệ thống line xe lửa của mạng lưới City Rail, và là điểm kết thúc chính của hệ thống xe lửa nội thành và tiểu bang. Central Station tổ chức các hoạt động của hệ thống xe lửa của New South Wales. Ga Trung tâm ở ngay bên cạnh Quảng trường Ga (Railway Square) và chính thức nằm trong khu chợ Haymarket. Ga Trung tâm là nhà ga gần trường Đại học Công Nghệ Sydney (UTS-University of Technology Sydney) nhất ở Broadway.



2. Ân điển diệu kỳ (tên gốc tiếng Anh : Amazing Grace) là một trong những bài thánh ca nổi tiếng nhất trong cộng đồng Cơ Đốc giáo. Ca từ của bài thánh ca được sáng tác khoảng năm 1772 bởi John Newton với giai điệu mang đậm nét dân ca Mỹ, có lẽ chịu ảnh hưởng từ những ca khúc của người nô lệ.

Ca từ được sáng tác bởi Newton rất được yêu thích bởi tín hữu Cơ Đốc thuộc mọi giáo phái, do bài thánh ca đã tóm lược cách súc tích nội dung giáo lý ân điển của Cơ Đốc giáo. Ca từ lấy cảm hứng từ Kinh Thánh, sách 1Sử ký 17: 16, khi lòng và tâm trí của Vua David bị phủ lấp bởi sự kinh ngạc trước ân điển diệu kỳ của Thiên Chúa, bởi ân điển mà nhà vua và hậu duệ của nhà vua được kể là những người được Chúa tuyển chọn.

“Ân điển Diệu kỳ” cũng được phổ biến rộng rãi trong vòng những người ủng hộ công cuộc đấu tranh cho tự do và nhân quyền, dù là tín hữu Cơ Đốc hay không. Nhiều người tin rằng đây là bài hát chống nạn sở hữu nô lệ vì Newton từng là người buôn nô lệ, mặc dù có những tra vấn về điều này.

Bài thánh ca được nhiều người hát từ hai bên chiến tuyến trong cuộc Nội chiến Mỹ. Khi bị chính phủ Mỹ cưỡng bức tập trung vào những khu định cư dành riêng cho người da đỏ, nhiều người thuộc bộ tộc Cherokee gục chết trên “con đường nước mắt” mà không được chôn cất tử tế, “Ân điển Diệu kỳ” là bài hát mang đến niềm an ủi cho những người sống sót. Từ đó, bài thánh ca thường được xem là Quốc ca của người Cherokee. Đó là lý do khiến nhiều nghệ sĩ da đỏ đương đại ghi âm ca khúc này.

Trong những năm gần đây, bài hát được phổ biến rộng rãi trong vòng các nhóm cai nghiện rượu và ma túy, đặc biệt là những nhóm được tổ chức bởi các tín hữu Cơ Đốc.

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Amazing-Grace-Susan-Boyle/ZWZA8FCC.html

Ca từ:

Amazing grace, how sweet the sound,

That saved a wretch like me!

I once was lost, but now am found,

Was blind, but now I see.



‘Twas grace that taught my heart to fear,

And grace my fears relieved;

How precious did that grace appear,

The hour I first believed!



Through many dangers, toils and snares,

We have already come;

‘Tis grace has brought me safe thus far,

And grace will lead me home.(Lead me home!)



The Lord has promised good to me,

His word my hope secures;

He will my shield and portion be,

As long as life endures.



Yes, when this flesh and heart shall fail,

And mortal life shall cease;

I shall possess, within the veil,

A life of joy and peace.



The earth shall soon dissolve like snow,

The sun forbear to shine;

But God, who call’d me here below,

Will be forever mine.



Làm sao nói được hết ơn sâu lạ lùng

Tình yêu Chúa rộng hơn biển lớn

Xao xác chân bước kiếm tìm

Rừng sâu in dấu chân người

Tìm chiên mắt lệ xót xa tìm.



Lòng vương vấn tội lỗi như chiên lạc bầy

Ngày qua tháng lại đến tràn lấp

Chua xót cay đắng thân tàn

Lầm than bơ vơ phận này

Tìm tôi Chúa tìm thấy, thứ tha.



Lòng Cha ái từ quá, yêu thương trọn đầy

Niềm tin hi vọng cháy bùng sáng

Che chở nâng giữ ân cần

Bàn tay ấp yêu dịu dàng

Bàn tay ấy hằn dấu đóng đinh.



Rồi đây đất trời sẽ hư hao hoang tàn

Lòng tin mắt nhìn thấy sự sống

Nơi chốn xa ấy thiên đàng

Về đây quê hương trên trời

Về đây, phước hạnh mãi mênh mang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.