Đế Quốc Bóng Tối

Chương 44



Đâm ra ngay khi Andre hỏi ý kiến cậu có muốn đi tham gia đấu bắn hữu nghị ở Bắc Kinh không, cậu gần như không cần suy nghĩ mà gật đầu ngay tắp lự.

Vừa soạn hành lý, cậu vừa nghĩ, cái tên Saionji mới về New York chắc mắc mớ rất nhiều công chuyện, nhất định là bận rộn cực kỳ, làm sao có thời giờ xem tin giải trí chứ nhỉ, mà kể cả y có xem thì hai tuần sau cậu mới về từ Bắc Kinh, có khi tên đó quên bẵng luôn cái tin dớ dẩn kia xừ rồi.

Hành lý đang được sửa soạn tốt, tự dưng Shinichi lại thấy buồn bã. Tên kia với mình vốn dĩ làm gì có quan hệ xác định gì đâu…

Rồi rồi, cùng lắm cũng chỉ là một lần “quan hệ” không được vui vẻ cho lắm, mà cũng là do đối phương ép buộc nữa chứ bộ, bản thân mình cũng đâu có chịu đâu, sợ gì cậu ta chớ? Lại cứ thành ra như kiểu mình làm gì có lỗi với cậu ta không bằng.

Trước khi đi, Shinichi gọi điện cho Shuusuke, bố mới nói được dăm ba câu đã ho khù khụ, tự nhiên Shinichi khó tránh bị lo lắng.

“Bố, bố có đi bệnh viện khám định kỳ không? Có uống thuốc không?”

Shuusuke hết cách mà bật cười hà hà, “Bố mới quát mấy thằng bé hai câu nên giọng hơi tắc thôi ấy mà, không phải lo. Bệnh của bố vẫn đang kiểm soát tốt lắm!”

“Được rồi, kiểu gì thì kiểu, lần khám sau con phải đi cùng với bố đấy.” Shinichi chau mày lại. Từ sau khi cậu giành được vô địch Olympic, Shuusuke không còn huấn luyện cậu nữa mà thay vào đó đi huấn luyện cho một câu lạc bộ bắn thiếu niên. Shuusuke luôn miệng bảo, ông đã không còn gì để dạy Shinichi nữa rồi. Nhất là sau đó Shinichi lại chuyển qua bắn đĩa, đó vốn không phải là lĩnh vực của Shuusuke.

Mà song song lúc này, Akinobu đang bước trên hành lang đến phòng họp, bên cạnh là thư ký đang rành rọt báo cáo một vài tài liệu trọng yếu, Aso ngán ngẩm theo sau Akinobu, thầm nhủ mấy món cổ phiếu cổ pheo rồi làm ăn thị trường trong sạch linh tinh lang tang gì gì đó cắc cớ gì mà hắn cũng phải góp mặt chớ, thà trực tiếp điều hắn đi đàm phán với mấy cha trùm già còn hơn ~

Y xì như Aso đã dự liệu, buổi họp lần này lê thê đến phát buồn ngủ, cả lô cả lốc số liệu đối với hắn mà nói chả có ý nghĩa sất gì khiến hắn thiếu chút nữa đập rầm đầu luôn xuống bàn họp. Cuối cùng hắn không chịu nổi nữa, móc từ trong đống công văn lộn xộn của mình ra một tờ báo để xem.

Sự tập trung của tất cả mọi người đều đang đổ dồn trên màn hình chiếu, chỉ có độc hắn ngồi giở báo đọc, những cổ đông khác cùng các nhân viên hành chính đều thừa hiểu tính tình Aso nên rặt một sắc mặt coi như không biết.

Eo ơi eo ơi, Ska Lucerne đúng là lão già chết giẫm, đầu tiên hùn năm triệu USD cho cổ phiếu tập đoàn Svenson, xong sau lợi dụng lần chấn động tài chính đợt này mà rút tiền lại khiến cho tập đoàn Svenson ở hạng mục dầu mỏ Trung Đông bởi không đủ tài chính mà quay mòng mòng, đành phải giảm giá thu mua cổ phiếu, chẳng hiểu dư lào, Lucerne lại đột nhiên vung tiền mua 36% cổ phiếu, chắc kiểu mượn danh nghĩa công ty ma để Svenson không phát hiện, bằng không thì chỉ có thể do gián điệp thương nghiệp mà moi được tư liệu nội bộ. Bây giờ còn tố cáo ngược lại là Svenson nhập nhằng tiền nong phi pháp, ặc, ặc… Cờ lờ gờ tờ? Svenson nhảy lầu? Một tài chính gia sao lại mới thất bại một lần mà đã đi nhảy lầu, chả lẽ là bắt chước giá thị trường của cổ phiếu? Đâu đến mức đó chớ?

Tâm tình vốn có chút suy xét của Aso trở nên áy náy, trong khi mọi người đang thi nhau chết thì hắn vẫn còn đang nhởn nhơ chơi đùa, vội vội vàng vàng lật sang trang báo khác, giải trí ơi giải trí hỡi, hẳn là không còn tin gì có thể làm tâm tình tui xuống cấp được nữa rồi chớ nhỉ.

Vừa nhấc cốc café đưa lên mồm, chớm thấy dòng title tin tức giữa trang báo, café trong mồm hắn làm ngay một chặng đường văng vút rõ là điêu luyện, phun cả lên cravat của bộ trưởng Bộ chiến lược thị trường, rốt cuộc hắn đã thành công thu hút sự chú ý của toàn thể.

“Báo có tin gì liên quan đến cuộc họp ngày hôm nay sao.” Bút Paker[1] nhẹ nhàng nhoáng lên giữa những ngón tay Akinobu, giọng nói trầm lạnh tựa hồ đóng băng cả phòng họp.

“À thì…” Aso ho khan một chút, “Chủ tịch Eva của tập đoàn Woolf đang sống chung với Kobayakawa Shinichi, có tính không? Đằng nào tập đoàn Woolf cũng là đối tác chiến lược với chúng ta mà…”

Mọi nhân viên tham dự họp không phải sờ sờ mũi thì cũng là cúi gằm đầu.

“Tiếp tục trình bày vấn đề ban nãy đi.” Akinobu không phản ứng, song Aso lại sực nhớ ra chiều nay Ogata Kenwa sẽ bay từ Washington đến New York nữa kìa, đừng nói thiếu gia sẽ lại bắt hắn đi đón cái tên &*^$&#@!!%$ Ogata ấy cho bõ giận đó chớ…

Tuy không phải lần đầu ngồi hạng thương gia nhưng lại được cảm thụ ghế ngồi rộng rãi, có thể tùy thích điểu chỉnh góc độ, kệ đi, hơi tốn tiền thật cơ mà chí ít cũng có thể khoan khoái đến Bắc Kinh. Vả lại bay chuyến đêm, khách vốn ít bớt, xem ra có thể yên tĩnh đánh một giấc ngon lành rồi —— hình như cả khoang này có mỗi mình mình thôi ah~

Shinichi ha ha cười sung sướng, cầm tạp chí lên đọc.

Ngón tay thuôn dài giữ lấy một tờ nọ, Shinichi theo đầu ngón tay ngó lên nhìn thẳng đằng trước, hiển nhiên cái người mà mình ứ có ngờ nhất ấy thế mà lại lù lù xuất hiện trong khoang.

“Sao cậu lại ở đây thế này!” Shinichi trợn lớn mắt.

“Mười giờ sáng mai tôi có một buổi hiệp đàm với một vị thương nhân Hồng Kông tại Bắc Kinh, đây là chuyến cuối cùng của ngày hôm nay rồi.”

“À…” Shinichi gật gật, quay đầu đi, nói không chừng còn có những hành khách khác nữa, như thế cậu sẽ đỡ bị ngượng.

Nhưng cậu không lường nổi, Akinobu cứ như vậy mà ngồi xuống vị trí bên cạnh cậu.

“Ghế của cậu… chỗ này à?” Shinichi giả vờ hỏi han.

Akinobu chậm rãi thắt dây an toàn, “Chuẩn xác nói, trừ ghế cậu ra, còn lại toàn bộ ghế của cả khoang hạng nhất này đều là của tôi.”

“Hở?”

Đúng lúc này loa vang lên, thông báo cho toàn bộ hành khách rằng máy bay sắp sửa cất cánh.

Tiếp viên hàng không bước tới chỗ Akinobu và Shinichi để xác định cả hai người đã đeo dây an toàn rồi.

Shinichi đành phải điều chỉnh hô hấp, bỏ cuốn tạp chí trở lại chỗ cũ, trong lòng ngấm ngầm nghĩ biết thế đã mua ghế hạng phổ thông quách cho xong.

Máy bay bắt đầu trượt bánh trên đường băng, âm thanh động cơ rin rít.

Giật mình, thấy khóe môi hơi trũng của Akinobu, cậu mất tự nhiên hỏi, “Có gì buồn cười.” Tên hấp này mỗi lần cười là y như rằng còn hãi hơn cả khi không cười.

Akinobu dường như nghe thấy lời cậu, nói nói gì đó, đáng tiếc tiếng động cơ quá lớn, át bạt đi khiến cậu không nghe ra được, cậu bèn nhún vai. Thế mà ngờ đâu đối phương lại cứ thế sấn đầu tới gần, ngay tại khoảnh khắc máy bay cất cánh, phiến lưỡi mềm nóng đảo qua vành tai cậu, chọc cho cậu một cơn run rẩy.

“Tôi nói, nếu cậu có ngồi ở khoang phổ thông thì tôi vẫn có thể mua hết toàn bộ chỗ ngồi khác tương tự như này thôi.” Giọng Akinobu hỗn trộn với tiếng động cơ ồ ồ mang theo một cường độ khó tả, “Như vậy giá tiền so với mua cả khoang thương gia cũng chẳng có chênh lệch lắm.”

Shinichi há hốc mồm, dấy lên một cảm giác muốn khóc mà không tài nào dặn nổi một giọt nước mắt, chỉ có thể quay đầu đi.

Rồi thì máy bay cũng bay lên được độ cao xác định, mọi thứ đều đã thăng bằng, có tiếp viên hàng không đẩy xe đến.

Khẩn cấp cởi đai an toàn, Shinichi liền đứng dậy, “Xin hỏi, khoang này còn nhiều chỗ trống như này, tôi không nhất thiết phải ngồi cạnh chỗ với vị khách này đúng không?”

Cô tiếp viên khá là chuyên nghiệp bật cười, “Thật xin lỗi cậu, cậu chỉ có thể ngồi ở chỗ của cậu thôi, hoặc là cậu có thể thương lượng thử với quý ngài ngồi cạnh, bởi vì tất cả những chỗ ngồi khác đều là của quý ngài này.”

Shinichi hung dữ cúi xuống ném một cái lườm rách mắt cho Akinobu đang thư thái đọc báo, sau khi tiếp viên hàng không rời khỏi khoang, Shinichi đứng phắt lên, lách qua Akinobu định ra ngoài.

Đang lúc sắp đi ngang qua Akinobu, đầu gối đối phương đột nhiên chọi vào mé trong đầu gối của cậu, loạng choạng một phát, lập tức bị ngã ngồi xuống người y, Shinichi bàng hoàng… Không thể chứ…

Vừa toan ngoái đầu nói xin lỗi chuẩn bị đứng dậy, thắt lưng cậu lại bị đối phương vòng tay qua, Shinichi cúi đầu liền có thể thấy ngay những ngón tay xinh đẹp của Akinobu đan vào nhau đặt trên chính bụng cậu.

“Thưa ngài Saionji!” Shinichi sinh ra cáu, đùa gì thì đùa cũng có mức độ thôi chứ, “Cậu thấy như thế là hay lắm à?”

. / .

Chú thích:

1. Paker là 1 thương hiệu bút nổi tiếng của Mỹ, thuộc Paker Pen Company thành lập năm 1988 bởi George Safford Parker tại Janesville, Wisconsin, United States.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.