Đế Quốc Bóng Tối

Chương 50



“Đã thế tốt nhất tối nay anh tặng luôn món quà này cho anh ấy đi, coi như là chúc mừng anh ấy được nhận vào thực tập ở đại sứ quán Nhật.” Amanda mặc áo khoác vào, vịn tay Akinobu bước ra khỏi bệnh viện.

Chiều ngày hôm đó, Kenwa mời Akinobu cùng Amanda đi ăn tối, hắn giả lả cười cười ta thán hắn ta sẽ nhung nhớ Akinobu biết bao nhiêu khi phải rời New York về Washington, bít tết thơm ngon tuyệt hảo, bầu không khí tràn ngập nhà hàng cũng tương đối rộn rã, Amanda bởi sự dí dỏm từ đối phương mà cười đến không sao khép được miệng, tranh thủ lúc cô vào toilet chỉnh lại lớp trang điểm, Kenwa cố tình duỗi tay ra quơ quơ ly rượu trước mặt Akinobu.

“Hôm nay trông cậu rất chi không vui vẻ.”

Akinobu quay đi nhìn về những đốm đèn đô thị lấp lánh bên ngoài khung cửa kính.

“Chắc tại cậu biết tin Eva có thai rồi hở, nhất là Kobayakawa đã bị rất nhiều người ngộ nhận là bố của đứa bé đó rồi.” Kenwa hứng thú quan sát thằng bạn, hắn khoái nhất là được nhìn thấy y dùng biểu tình yên lặng để trả lời vấn đề.

Akinobu lườm mắt sang Kenwa, tựa hồ như ý nói “Im đi”.

Ngón trỏ hắn gác cằm, dùng ánh mắt nhìn y như thể đang nhìn trẻ con mà từ tốn phân trần, “Cậu đang giận, không phải chuyện Eva mang thai, cũng không phải chuyện gần như cả thế giới đều cho rằng đứa bé là của Kobayakawa, mà là cậu ta căn bản không có giải thích với cậu.”

Akinobu nghiêng đầu nhìn chằm chằm Kenwa, nếu kẻ đối diện chỉ là người bình thường thì đã sớm biết điều mà câm, song buồn tội kẻ đó lại là Ogata Kenwa cơ đấy, những gì hắn làm chỉ là thong dong mỉm cười, đào bới được tất cả những gì sâu thẳm nhất từ trong nội tâm Akinobu.

“Tay cậu đã ngần ngừ ở di động suốt nãy giờ, cậu đang chờ cậu ta gọi cho cậu, giải thích cho cậu rằng cậu đừng hiểu lầm. Nếu cậu ta không hó hé nửa lời gì với cậu hết, khả năng có thể bởi căn bản cậu ta chẳng cần đếm xỉa đến điều cậu nghĩ, nói cách khác cậu ta không quan tâm đến cậu.”

Khuôn mặt Akinobu nghiêng đi tại một góc độ nhất định, vẫn giữ nguyên đường nhìn dính lên người Kenwa.

“Tôi thì chỉ muốn nói với cậu, có thể cậu ta có quan tâm đến cậu nghĩ gì, nhưng càng quan tâm thì cậu ta lại càng muốn tự an ủi mình rằng cậu ta chẳng hề quan tâm. Dẫu sao cậu cũng đã in dấu trong cuộc đời cậu ta rồi, cậu ta không có biện pháp để gạt bỏ, thế là đành phải giả bộ.”

“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?” Sau cùng Akinobu cũng chịu lên tiếng.

Kenwa cúi đầu xuống nhấp một hớp rượu vang, “Tôi khuyên cậu hãy hoặc là nhẫn nại, hoặc là càng ráng sức chiếm hữu những mảnh ghép khác trong cuộc sống của cậu ta.”

“Cám ơn.” Akinobu gật gật.

Đằng sau Amanda chầm chậm đi tới, hỏi với vẻ đùa trêu, “Cám ơn gì thế?”

“Không có gì, chỉ là anh đồng ý giúp Akinobu thu xếp một mối phiền phức mà Aso chừa lại thôi ấy mà.”

Một buổi sáng của ba tuần sau, Shinichi vừa mới chỉnh xong túi súng của mình thì nhận được điện thoại từ bác sĩ phụ trách của Shuusuke.

“Cậu Kobayakawa, tôi nghĩ tôi cần nói chuyện trực tiếp với cậu, hy vọng hôm nay hoặc ngày mai cậu có thể bớt chút thời gian để đến.”

Trái tim liền chùng xuống nặng nề, Shinichi hiểu, sẽ không thể là tin tốt rồi, nếu không bác sĩ sẽ liên lạc trực tiếp cho Shuusuke cơ chứ không phải là con trai của Shuusuke.

Chứng ung thư vốn có thể khống chế được, nhưng một ngày nào đó sẽ giống hệt một chai thủy tinh vỡ nát, những gì cất chứa bên trong chốc lát đều có thể ồ ạt tóe ra. Tế bào ung thư đã di căn, bác sĩ đề nghị từ tuần sau hãy bắt đầu điều trị bằng hóa chất.

“Còn bao lâu? Ông ấy còn bao nhiêu thời gian?” Shinichi dằn nén nước mắt mà ướm hỏi. Cậu biết mình không phải đứa con hiếu thuận, có vài lần nói chuyện điện thoại nghe thấy tiếng Shuusuke ho khan, cậu đều tự nhủ với mình rằng lần tiếp theo phải cùng đi kiểm tra với ông ấy, thế nhưng hết lần này tới lần khác không vì thi đấu cũng là chuyện nọ chuyện kia, bây giờ nhớ lại, số lần ăn cơm cùng Shuusuke của bản thân trong một tháng đều rất ít ỏi.

“Có thể là nửa năm, có thể là một năm… Còn phải phụ thuộc vào tốc độ di căn của tế bào ung thư, có điều tôi cũng phải nhắc nhở cậu, bố cậu cũng có khi bởi bệnh biến chứng mà…” Bác sĩ không có nói nốt, “Tôi đề nghị nên mau chóng hóa trị đi thôi.”

“Cháu biết rồi.” Shinichi đứng dậy, cầm theo bản báo cáo khám bệnh rời khỏi bệnh viện.

Ngồi trước bàn ăn, phóng tầm mắt ra ngoài khung cửa sổ, có đôi lúc cậu muốn gọi điện thoại nói thật tất cả cho Shuusuke, song di động cứ bị vân vê hoài trong tay cậu, gần như đã bị mồ hôi thấm ướt, cuộc gọi kia vẫn không tài có thể nào gọi đi.

Trời về muộn dần dần xâm xẩm, Eva trở về từ công ty, bật đèn, nhác trông thấy Shinichi liền giật thót sợ hãi.

“Ối, anh ở nhà đấy à? Sao không bật đèn?” Eva bước tới, hai tay chống nạnh, “Anh không biết phụ nữ mang thai là không được phép giật mình…” Vừa lúc tầm mắt chạm đến báo cáo khám bệnh trên tay Shinichi, cô thức thời im bặt miệng.

Shinichi thì không nói gì, Eva bèn tự cầm lấy bản báo cáo.

“Hóa trị ư? Tế bào ung thư di căn…”

Ngước lên nhìn Eva, Shinichi cười khổ, “Anh biết ngày này sớm muộn gì cũng đến, nhưng anh vẫn an ủi mình rằng sẽ không nhanh như này đâu…”

Eva khép quyển khám bệnh lại, ngồi xuống trước mặt Shinichi chân thành đề đạt, “Mai em sẽ bảo người dọn dẹp lại phòng tầng một, để Shuusuke dọn đến đi.”

“Eva… Em không tất yếu phải…”

“Nghe này, Shinichi.” Eva cầm chặt hai tay Shinichi tiếp tục nói, “Shuusuke vẫn luôn cho rằng em là bạn gái anh, vẫn luôn mong chúng ta ở bên nhau. Đây là nỗi hiểu lầm của bác ấy. Nhưng lần này thì không sao đâu, quan trọng là, chúng ta có thể cho bác ấy cảm giác gia đình. Nếu anh có người anh thích, em sẽ không vướng bận anh. Chỉ là hiện tại cả hai chúng ta đều rất cần chiếu cố lẫn nhau thôi anh à.”

Shinichi ngạc nhiên, đoạn đứng bật dậy, “Anh muốn ra ngoài một lát.”

“Gặp Shuusuke ư?”

“Không phải, anh chỉ muốn ra ngoài.”

Cậu lái xe vùn vụt, cảnh đêm New York cứ nhoang nhoáng lướt qua.

Đến khi cậu phanh lại, trước mặt đã là một căn biệt thự cao cấp, căn biệt thự cao cấp thuộc về một nhân vật máu mặt trong ngành vận tải.

Người con trai đó lạnh lùng tao nhã, mỹ nữ kề bên, bất kỳ một chiếc xe nào nằm trong garage cũng có khi sánh được bằng tổng số tiền thưởng thi đấu suốt cả hai năm trời của cậu. Thỉnh thoảng cậu đã từng đặt giả thiết, nếu mình không phải khó chinh phục như vậy, liệu có khi nào đối phương sẽ chuyển dời tầm mắt đến một vùng đất nào đó càng thêm bao la hơn nữa hay không?

Shinichi hơi hé miệng, di động trong tay vòng vo mấy bận, thế rồi vẫn bấm gọi dãy số kia.

Chờ đợi thật lâu, thậm chí cậu đã nghĩ cái tên ấy bận rộn ngần vậy, giờ có lẽ đang ngồi trước laptop theo dõi biên độ tăng của thị trường chứng khoán rồi, cũng có thể ngồi tra cứu một tài liệu nào đó hoặc là đang cùng một mỹ nữ hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp.

“Tôi đây.” Khi giọng nói kia cất lên, Shinichi mới phát giác mình chẳng thể thốt lấy nửa lời.

Cả hô hấp cậu cũng còn không dám, điều này khiến cậu uể oải biết bao, cái tên Saionji Akinobu này còn chưa cần xuất hiện trước mặt cậu mà cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng cậu ngần vậy.

“Vì sao không nói gì?”

Shinichi ngẩng lên, trên căn phòng nằm trên tầng hai, ánh đèn lùa rọi qua tấm rèm in lên cái bóng của người ấy.

“Nếu nãy giờ tôi không nói gì, cậu sẽ cúp máy sao?” Shinichi nắm chặt di động, cậu thấy cái bóng ấy biến mất.

“Không, tôi sẽ chờ cậu nói.” Thanh âm của y sao mà bình tĩnh, tựa thể hết thảy việc làm mà y nói đều là lẽ đương nhiên.

“À…” Shinichi cười nhạo, “Và nếu tôi vẫn không yêu cậu, cậu cũng sẽ chờ như thế?”

“Vì sao cậu luôn hỏi tôi vấn đề mà cậu đã biết rõ đáp án vậy?”

“Có phải nếu tôi nói tôi yêu cậu rồi, cậu sẽ buông bỏ không?”

“Cậu có thể thử, nhưng chắc chắn cậu sẽ không thành công.”

Shinichi hít một hơi thật mạnh, xoay người, đèn cao áp đường phố căng cái bóng cậu thật dài thật dài kéo giãn ra.

Miệng cậu mấp máy, đầu dây bên kia đối phương đang thở đều đều, không có nhẹ mềm như con gái nhưng lại khiến cho suy nghĩ cậu nhất thời bị đè nặng không sao chịu cho nổi.

“Ngủ ngon.” Shinichi cúp điện thoại, vừa toan quay bước trở lại xe, ngay khắc ấy cậu nghe thấy “Xoạch ——” một tiếng, cánh cổng căn biệt thự cứ thế mà bật mở.

Cậu quay lại nhìn, đột nhiên bất ngờ rằng Akinobu đã đứng tại trước cánh cổng kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.