Đế Quốc Chiến Thần

Chương 142



Chu Hàn cũng không nói nhảm với Thủy Lão Tứ, hôm nay anh đến đây chỉ vì một chuyện, đó chính là cứu người.

Hôm nay anh chỉ có ba mục tiêu, Tô Hàm, Chu Tước, Huyền Vũ.

Nhiệm vụ duy nhất của Chu Hàn chính là cứu ba người này ra.

Trong chớp mắt, hai người Chu Hàn đã xông đến trước mặt của Thủy Lão Tứ.

Mà Thủy Lão Tứ đã sớm có phòng bị, gã ta lập tức rút ra một con dao, vung về phía hai người Chu Hàn.

Một tiếng “keng” vang lên, trong nháy mắt dao găm của Chu Hàn cùng với thanh đao chém vào nhau.

Trong tức khắc thanh đao của Thủy Lão Tứ đã bị gãy đoạn trên không trung, mà Chu Hàn vung con dao găm trong tay lên đâm thẳng tới yết hầu của Thủy Lão Tứ.

Dưới tình thế cấp bách Thủy Lão Tứ đột nhiên lùi về phía sau, căn bản rất khó để ngăn cản.

Chỉ là đường lui của gã ta đã sớm bị Bạch Hổ chặn lại rồi. Ngay khi Thủy Lão Tứ lùi lại thì cơ hội của Bạch Hổ ngay lập tức đã đến rồi.

“Tiễn anh ta chầu trời đi.” Cách đó không xa Vô Kiểm mang theo đám đệ tử của Như Liệt đoàn xông tới hét lên một tiếng.

Giờ phút này anh ta giả dạng thành Tổ Cẩm Dương nhưng cũng không có bị người của Như Liệt đoàn phát hiện.

Nhìn thấu được bộ dáng của anh ta cũng chỉ có Thủy Lão Tứ.

Bạch Hổ không nói gì, chỉ là quăng một con dao găm ra.

Bạch Hổ nắm lấy con dao găm trong tay đâm vào đối phương, hơn nữa là trực tiếp quăng qua, nhanh đến dọa người.

Dao găm mang theo một tiếng xé gió, lao thẳng đến chỗ Thủy Lão Tứ.

Thủy Lão Tứ thấy vậy lập tức nghiêng người đi để tránh dao găm.

Nhưng Chu Hàn và thế tấn công của đệ tử Võ Minh ở một bên, hoàn toàn giới hạn con đường rút lui của Thủy Lão Tứ.

Thủy Lão Tứ lúc này muốn lùi cũng không thể lùi, gã ta lập tức phẫn nộ hét lên một tiếng, đỡ lấy dao găm của Bạch Hổ.

Bạch Hổ hoàn toàn dùng hết toàn lực, rõ ràng là một bộ dạng muốn lấy mạng của đối phương.

Dao găm đâm thẳng vào Thủy Lão Tứ, Thủy Lão Tứ muốn tránh cũng không thể tránh, hai tay đan vào nhau để chặn cái dao găm đó.

Chu Hàn thấy vậy, mũi chân đạp một chút vào đầu gối của Thủy Lão Tứ.

Thủy Lão Tứ căn bản không kịp phản ứng lại, lập tức bị Chu Hàn đạp ngã trên mặt đất.

Ngay lúc Thủy Lão Tứ nửa quỳ trên mặt đất thì dao găm đã bay xuyên vào mi tâm của gã ta.

Chết ngay tại chỗ.

Ngay khi Thủy Lão Tứ vừa chết, Vô Kiểm trực tiếp dựa vào danh nghĩa của Tổ Cẩm Dương mang theo đám người Chu Hàn tiến vào bên trong nội bộ căn cứ.

“Mọi người đi ra canh chừng.” Vô Kiểm lớn tiếng dặn dò mọi người: “Có người muốn tạo phản, tất cả đợi đó cho tôi, kiểm tra từng chút một.”

Vô Kiểm vừa dứt lời, các đệ tử của Như Liệt đoàn lập tức làm theo.

Rất nhanh, các đệ tử của Như Liệt đoàn đều tản ra, đồng thời canh chừng, Vô Kiểm mang theo đám người Chu Hàn đi vào trong nội bộ căn cứ.

Anh ta mang Chu Hàn đi cứu đám người Tô Hàm.

Bây giờ đại thế đã định, những người của Như Liệt đoàn đã tản ra bên ngoài, tìm mấy người Tô Hàm chắc là không có vấn đề gì.

Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của Vô Kiểm, nhóm người Chu Hàn đã lập tức đi vào trong một căn phòng.

Ánh mắt của Chu Hàn đảo qua, liếc mắt một cái đã phát hiện Tô Hàm và Huyền Vũ, còn tưởng Chu Tước bị trói ở góc bên trong.

Thân hình của anh chợt lóe lên, trong nháy mắt đã xuất hiện đến trước mặt của ba người.

Chỉ là dư quang ở khóe mắt lại đột nhiên nhìn thấy một bóng người, Chu Hàn nghi hoặc quay đầu lại nhìn theo.

Chỉ liếc mắt một cái liền phát hiện trên cái bàn bên cạnh có một người đang nằm gục.

Mà người đó không phải ai xa lạ, chính là Tổ Cẩm Dương.

Chu Hàn vừa liếc mắt liền biết tỏng đó là dấu tích của Vô Kiểm, nhưng mà anh không nói gì, lập tức ra hiệu cho mấy người Bạch Hổ lên phía trước cứu người.

Bạch Hổ đem Huyền Vũ và Chu Tước vác lên trên vai, Hoắc Nghệ Tinh cũng nhanh chóng bước lên phía trước, bắt đầu tiến hành chữa trị cho Tô Hàm.

“Đem ra ngoài trước rồi hãy chữa trị.” Chu Hàn lập tức quyết định, ra hiệu với Hoắc Nghệ Tinh.

Hoắc Nghệ Tinh hiểu ý, ngay tức khắc cùng với Chu Hàn khiêng Tô Hàm ra ngoài.

“Chu Nguyên soái yên tâm, gia chủ đã phái trực thăng đến đón rồi.” Ra đến bãi đất trống của Như Liệt đoàn, Hoắc Nghệ Tinh lên tiếng nhắc nhở Chu Hàn một câu.

Chu Hàn gật gật đầu, lập tức lấy tay ra hiệu với hai người Vô Kiểm và Bạch Hổ.

Hai người lập tức hiểu ý, ngay sau đó đứng lại đợi lệnh.

Không đến hai phút, cùng với một đợt âm thanh “ầm ầm ầm” truyền đến, vài chiếc trực thăng đã lập tức xuất hiện ở phía trên căn cứ của Như Liệt đoàn.

Vài chiếc trực thăng đó cơ hồ là thả thang dây xuống cùng một lúc, Chu Hàn không có một chút do dự nào, lập tức mang theo mọi người lên máy bay.

Đến lúc Như Liệt đoàn phản ứng lại thì Chu Hàn đã nghênh ngang mà đi rồi.

Điều này khiến cho một đám đệ tử của Như Liệt đoàn tức đến giậm chân, hận không thể đánh hạ mấy cái máy bay trên bầu trời.

Chỉ là thật đáng tiếc, bọn họ không biết bay.

Một tiếng rưỡi sau, Hoành Thành Võ Minh.

Vài chiếc trực thăng đáp xuống, thân ảnh của đám người Chu Hàn lập tức xuất hiện ở trước mặt mọi người.

“Chu Nguyên soái.” Ngay khi Chu Hàn xuất hiện liền có người cung kính gọi một tiếng, còn làm bộ muốn khom lưng.

Chu Hàn thấy vậy lập tức lên tiếng nói: “Các vị không cần khách sáo.”

Dứt lời, Chu Hàn hơi nghiêng đầu về phía Bạch Hổ.

Bạch Hổ lập tức bước lên phía trước, bảo mọi người đứng dậy.

Sau khi mọi người đứng dậy, Chu Hàn lập tức nhìn về phía Hoắc Nghệ Tinh kêu lên: “Cứu người.”

Ngay khi Chu Hàn vừa dứt lời, Hoắc Nghệ Tinh lập tức làm theo.

Ông ta đương nhiên hiểu rõ nặng nhẹ, lập tức kiểm tra vết thương cho Tô Hàm.

Sau khi nhìn thấy Tô Hàm không còn gì lo ngại, sau đó lại bắt đầu chữa trị cho hai người Huyền Vũ và Chu Tước.

Ngay lúc Hoắc Nghệ Tinh đang bận rộn, Chu Hàn ra hiệu cho Bạch Hổ và Hoắc Khai Hà đi với anh.

Sau khi mấy người họ đi vào một chỗ tối, Chu Hàn nhìn về phía Bạch Hổ rồi phân phó: “Theo dõi động tĩnh bên kia của Như Liệt Đoàn.”

Sau khi phân phó xong, Tiết Minh Dương lại nhìn về phía Hoắc Khai Hà.

Người ở đằng sau lập tức hiểu ý, ông ta lập tức lên tiếng đảm bảo: “Chu Nguyên soái yên tâm, phu nhân và thuộc hạ của ngài sẽ không có chuyện gì.”

“Có lão Hoắc ở đây, ngài cứ yên tâm đi.”

Ngay khi Hoắc Nghệ Tinh vừa dứt lời, Chu Hàn lập tức gật gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.

Cùng lúc đó, nhà họ Tề.

Tề Thắng Thiên sớm đã nhận được tin tức, sau khi biết Như Liệt đoàn bắt lấy Tô Hàm và Huyền Vũ thì tức giận đến nổi trận lôi đình.

“Chu Nguyên soái giao nhiệm vụ cho tôi còn chưa có hoàn thành.” Tề Thắng Thiên nhìn về phía con cháu của Tề Thị rồi căn dặn một tiếng: “Hiện giờ lại xảy ra hỗn loạn lớn như vậy.”

“Lão phu biết ăn nói với nguyên soái như thế nào đây?”

“Cái mặt già này của lão phu biết giấu ở đâu đây?”

Tề Thắng Thiên càng nói càng khích động, ông ta chắp hai tay sau lưng, không ngừng bước đi.

Cuối cùng ông ta đi ra khỏi biệt thự của nhà họ Tề.

“Truyền lệnh của Tề Thắng Thiên tôi.” Tề Thắng Thiên phẫn nộ hét lên một tiếng với thủ hạ: “Ba ngàn tinh nhuệ của Tề thị, cùng với tôi đi càn quét Như Liệt đoàn.”

“Vâng.” Con cháu Tề Thị lập tức cung kính trả lời.

Tề Thắng Thiên đi ra ngoài, đồng thời trong miệng còn lẩm bẩm: “Tôi không tin, một cái nơi nhỏ bé như Như Liệt đoàn dám đụng chạm đến tóc mai của Chu Nguyên soái.”

Đài Sơn cách Hoành Thành cũng không xa lắm, cũng chỉ bay khoảng một hai tiếng là đến.

Lần này Tề Thắng Thiên hạ quyết tâm muốn san bằng Như Liệt đoàn, cho nên người ông ta mang đi rất đầy đủ, trang bị càng không thể chê.

Ông ta muốn đánh bại Như Liệt đoàn.

Cùng lúc Tề Thắng Thiên mang theo người đến Như Liệt Đoàn thì Tổ Cẩm Dương đã được thuộc hạ cứu tỉnh lại.

“Sao lại thế này?” Tổ Cẩm Dương mơ mơ hồ hồ, vẻ mặt ông ta tràn đầy nghi hoặc: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tôi lại ngủ rồi?”

Một đám đệ tử của Như Liệt Đoàn căn bản không dám hé răng, nhưng có người nhìn thấy ánh mắt của Tổ Cẩm Dương tràn ngập vẻ phức tạp.

Tổ Cẩm Dương vừa liếc mắt thì liền biết rõ manh mối, ông ta lập tức hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi? Cứ nói.”

Trong đó một người tinh nhuệ nhìn thấy sự việc không thể nào giấu được rồi, đành phải lập tức nói ra sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.