Nghe cấp dưới nói như vậy, lập tức gương mặt của Tổ Cẩm Dương trở nên xanh mét, vô cùng khó coi.
Ông ta vừa giận vừa hận.
Giận là cấp dưới không chịu nghe lời của Thủy Lão Tứ.
Hận có người gây chia rẽ, đóng giả thành bộ dạng của mình để làm cho nội bộ Như Liệt đoàn lục đục.
Hôm nay chuyện đã đến nước này, nội bộ Như Liệt đoàn đã loạn thành một nùi.
Tổ Cẩm Dương tức giận đến run cả người, sau khi cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng dặn dò các thành viên của Như Liệt đoàn: “Tất cả thành viên nghe lệnh. Mười hai giờ tối nay, toàn bộ lên đường, mục tiêu Võ Minh ở Hoành Thành.”
“Vâng.” Thành viên Như Liệt đoàn cung kính trả lời.
Lần này Tổ Cẩm Dương muốn chơi lớn, ông ta phải đánh sập Hoành Thành Võ Minh kia.
Hoặc là ông ta chết, hoặc là Chu Hàn chết.
Nhưng còn chưa chờ Tổ Cẩm Dương dẫn theo thành viên Như Liệt đoàn đến tấn công Võ Minh.
Hai giờ sau, Tề Thắng Thiên mang đội quân tinh anh của Tề thị liều chết tấn công trước.
“Địch tấn công, địch tấn công.” Lập tức Như Liệt đoàn phát ra cảnh báo, tất cả mọi người lấy tốc độ nhanh nhất lao ra chiến đấu.
Tổ Cẩm Dương gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, lúc này triệu tập cao tầng bàn bạc tình hình và cách đối phó.
“Đối phương có bao nhiêu người?” Tổ Cẩm Dương ngồi ở ghế chủ vị, lên tiếng hỏi mấy tên cao tầng kia.
“Theo tình báo, có ba ngàn người.” Một tên cao tầng trong đó lập tức trả lời: “Hơn nữa đều là tinh anh.”
Tổ Cẩm Dương nghe vậy thì da đầu tê rần, không nghĩ đến lão già Tề Thắng Thiên kia lại chơi lớn như vậy.
Trước khi Tổ Cẩm Dương thành người lãnh đạo của Như Liệt đoàn, ông ta vẫn còn dựa vào Tề Thắng Thiên, Tề Thắng Thiên chính là núi dựa của ông ta.
Nhưng sau khi Tề Thắng Thiên vô cùng hèn mọn trước mặt Chu Hàn, còn tuyên bố thay Chu Hàn loại bỏ ông ta.
Tổ Cẩm Dương bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là rời khỏi Hòe Châu.
Trời xui đất khiến, vào Như Liệt đoàn trở thành người lãnh đạo.
Đã từng là núi dựa, hôm nay lại là kẻ thù.
Tuy độ tương phản lớn, nhưng lại không thể không đi đối mặt với Tề Thắng Thiên.
“Hạ lệnh cho tất cả mọi người, không cần phải vội vàng ra tay.” Tổ Cẩm Dương nhanh chóng đưa ra quyết định, lúc này vung tay lên: “Tôi sẽ tự ra mặt nói chuyện với Tề lão một chút.”
Nói xong, Tổ Cẩm Dương bước ra cửa.
Đi theo phía sau ông ta là một đám cao tầng Như Liệt đoàn, nhìn bề ngoài thì hết sức hài hòa, giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng trên thực tế, trong mắt những cao tầng kia Tổ Cẩm Dương cũng chỉ là một bia đỡ đạn mà thôi.
“Tề lão.” Tổ Cẩm Dương đứng mũi chịu sào, ông ta đi đến trước mặt Tề Thắng Thiên, trên mặt tràn đầy vẻ kích động.
Giờ phút này Tề Thắng Thiên dẫn theo tinh anh Tề thị muốn đấu với người Như Liệt đoàn không chết không thôi.
Vừa nghe có người kêu, hơn nữa giọng nói còn tương đối quen thuộc.
Ông ta theo bản năng quay đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra Tổ Cẩm Dương.
“Tổ Cẩm Dương, con chó gian xảo mày.”
Tề Thắng Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, hoàn toàn không cho Tổ Cẩm Dương có cơ hội mở miệng, trực tiếp dẫn một đám tinh anh xông lên.
Ba ngàn tinh anh của ông ta xông vào Như Liệt đoàn gần như đã khống chế toàn bộ cục diện.
Sau khi Như Liệt đoàn trải qua trận chiến lúc trước, vào giờ phút này chỉ còn lại không tới năm trăm người.
Số người chênh lệch quá lớn, vả lại người của Tề Thắng Thiên cũng quá mạnh.
Tổ Cẩm Dương nhận thấy Tề Thắng Thiên hoàn toàn không để ý đến mình, lập tức trực tiếp xé rách mặt.
“Lên.” Tổ Cẩm Dương ra lệnh một tiếng với tinh anh của Như Liệt đoàn: “Bắt giặc phải bắt vua trước. Bắt lão già Tề Thắng Thiên lại cho tôi.”
“Vâng.” Theo mệnh lệnh mà Tổ Cẩm Dương phát ra, một đám tinh anh của Như Liệt đoàn đồng loạt trả lời, không sợ chết vọt tới chỗ Tề Thắng Thiên.
Khí thế bừng bừng, giống như con bướm lao đầu vào lửa.
Mà Tề Thắng Thiên hoàn toàn không quan tâm nhiều như vậy, ông ta cũng ra lệnh để cho tất cả tinh anh của Tề thị bắt Tổ Cẩm Dương.
Cùng lúc đó, dưới sự phân phó của Chu Hàn, Vô Kiểm đã lẻn vào trong Như Liệt đoàn.
Lúc Tề Thắng Thiên dẫn ba ngàn tinh anh chạy đến Như Liệt đoàn, Chu Hàn cũng đã nhận được tin tức.
Sau khi anh nhận được tin tức, đầu tiên ra lệnh cho Vô Kiểm.
Để cho Vô Kiểm giả thành sát thủ của Như Liệt đoàn lẻn vào, rồi đi ném đạn phấn về phía cao tầng Như Liệt đoàn.
Giờ phút này Vô Kiểm thấy toàn bộ Như Liệt đoàn đã loạn không còn hình dạng gì nữa, anh ta nắm chặt đạn phấn trong tay, quét mắt nhìn đám người.
Rất nhanh, ánh mắt của anh ta dừng lại trên người Tổ Cẩm Dương.
Vô Kiểm bước nhanh đến gần Tổ Cẩm Dương, hôm nay Thủy Lão Tứ đã bị diệt, trên dưới Như Liệt đoàn hoàn toàn không người nào có thể nhìn thấu được khuôn mặt thật của Vô Kiểm.
Mắt thấy sắp đến gần Tổ Cẩm Dương, nhưng dưới sự bảo vệ của một nhóm tinh anh và cao tầng, Tổ Cẩm Dương liều mạng rút vào bên trong.
Hơn nữa người chen người, Vô Kiểm ngày càng cách xa Tổ Cẩm Dương.
Thấy cơ hội sắp biến mất, Vô Kiểm lập tức không quan tâm nhiều như vậy nữa.
Anh ta không chút do dự nào, lúc này kéo đạn phấn ném ngay về phía Tổ Cẩm Dương.
Tốc độ của đạn phấn rất nhanh, chuẩn xác bay về phía Tổ Cẩm Dương, còn kèm theo cả tiếng xé gió.
Còn không chờ đạn phấn trúng vào Tổ Cẩm Dương thì bị cao tầng của Như Liệt đoàn phát hiện.
Cao tầng ý thức được nguy hiểm, lúc này kéo hai tên tinh anh ở hai bên trực tiếp chắn lại đạn phấn.
Một tiếng “bành” nổ ra, lập tức hai tên tinh anh bị nổ thành đống thịt vụn
Vô Kiểm nhìn thấy tình huống như vậy, lúc này một hơi ném năm ba viên đạn phấn ra, những cao tầng kia cũng đã không kịp ngăn cản.
Lúc này bọn họ đẩy Tổ Cẩm Dương, nổi giận gầm lên một tiếng: “Nằm xuống.”
Tổ Cẩm Dương lập tức phản ứng, gần như lúc ông ta nằm xuống, mấy tên cao tầng bên cạnh đã bị nổ chết tại chỗ.
Tổ Cẩm Dương thẹn quá hóa giận, cũng không dám cứng đối cứng, trong lòng ông ta hết sức rõ ràng, lúc này ông ta không thể loạn.
Một khi rối loạn thì sẽ thất bại hoàn toàn.
Mà hai tên cao tầng còn lại thấy vậy thì rất giận dữ, bọn họ hận không thể ném Tổ Cẩm Dương ra ngoài.
Dù sao Tổ Cẩm Dương chỉ là một bia đỡ đạn mà thôi.
Nhưng bọn họ lại không bỏ được, mặc dù Tổ Cẩm Dương chỉ là một bia đỡ đạn, nhưng cũng không phải dùng như vậy.
Chỉ có như vậy, một đám cao tầng mới có thể bo bo giữ mình.
Coi như Tổ Cẩm Dương bị diệt, bọn họ cũng có thể đổi một người lãnh đạo khác, nâng một bia đỡ đạn khác lên.
Chỉ cần cao tầng Như Liệt đoàn vẫn còn thì Như Liệt đoàn còn.
Cũng chính bởi vì như vậy, một đám cao tầng không muốn thấy Tổ Cẩm Dương chết.
Bọn họ tình nguyện hi sinh người của mình, cũng phải giữ được bia đỡ đạn hữu dụng kia.
Chỉ vì cho đến hôm nay giá trị của Tổ Cẩm Dương chỉ mới phát huy đến một nửa, bây giờ vẫn không thể để cho ông ta chết.
“Lãnh đạo, chạy nhanh.” Hai tên cao tầng còn sót lại kêu lên một tiếng với Tổ Cẩm Dương: “Rời khỏi căn cứ.”
Tổ Cẩm Dương tức giận đến mặt cũng vặn vẹo, nhưng cuối cùng ông ta vẫn hít sâu một hơi, gật đầu một cái.
Dù sao, chỉ có sống mới có thể trả thù.
Nếu như bởi vì giây lát lỗ mãng xúc động, một khi đánh thua trận thì không có cơ hội báo thù nữa.
“Núi xanh còn thì không sợ không có củi đốt, rút lui.” Tổ Cẩm Dương vung tay lên, dẫn thành viên Như Liệt đoàn tháo chạy.
Tề Thắng Thiên thấy vậy tất nhiên sẽ không để cho Tổ Cẩm Dương chạy dễ dàng.
Ông ta dẫn một đám tinh anh đuổi tới cùng, mà ngay lúc này đột nhiên một thành viên Như Liệt đoàn đến gần.